“Biệt thự, dây chuyền hay bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cho cô còn chuyện công bố…” Sầm Cảnh Đình nói đến đây thì ngập ngừng.
Dương Ái Vân nhìn anh do dự xì một tiếng: “Tôi không cần những thứ anh đã tặng cho người phụ nữ khác, muốn tặng thì anh cứ…” Cô ghé sát tai anh nói nốt câu cuối: “Trao mình cho tôi là được.”
Sầm Cảnh Đình dĩ nhiên không thể đáp lại cô ngay lúc này, Dương Ái Vân cũng chỉ ngẫu nhiên đề cập không muốn làm khó anh.
Lúc này người cũng vơi bớt, cô lại dẫn anh đến bờ sông bên kia.
Lúc này mặt trời đang dần xuống núi, vừa vặn có thể đón hoàng hôn, Dương Ái Vân lại một phen miêu tả cảnh tượng này cho người bên cạnh nghe.
“Mặt trời đang từ từ lặn xuống, chân trời một màu đỏ rất đẹp, nước sông cũng rất trong, bên dưới còn thấy cá bơi lội, trên bờ có vài khóm hoa dại màu tím, đằng xa có vài cặp đôi như chúng ta, đang nhìn hoàng hôn, ừm, cách anh vài bước chân lại có một ông cụ và bà già, nhìn cũng khoảng 60 rồi, họ nở nụ cười rất tươi, coi bộ rất hạnh phúc, xa chút nữa cũng có một hai người ngắm hoàng hôn một mình, ai nấy đều tràn ngập sức sống.”
Sầm Cảnh Đình chăm chú nghe cô nói, từ khi bị mù anh không nhìn thấy cũng chẳng ai nói cho anh biết thế giới xung quanh có màu sắc ra sao, duy nhất chỉ có cô luôn nói bên tai anh những hình ảnh đẹp đẽ, khiến anh cũng muốn ngắm nhìn một chút.
Dương Ái Vân nhìn xung quanh tràn đầy sinh lực cũng vui vẻ hẳn lên, cô lại bảo: “Hôm nay thật sự là ngày hạnh phúc nhất với tôi, cứ nghĩ sẽ một mình đương đầu mọi chuyện nhưng đến phút cuối còn có một người đàn ông bên cạnh tôi.
Hiện tại còn cùng tôi ngắm hoàng hôn kết thúc một ngày, quả thật đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi, Cảnh Đình, cảm ơn anh.”
Không nghĩ cô lại cảm ơn mình giọng nói của anh có chút trùng xuống: “Dương Ái Vân, tôi cũng chưa cho cô được gì, không cần phải cảm ơn tôi.”
“Đối với tôi thế là đủ rồi, anh không nói, không tặng quà nhưng đã thể hiện bằng hành động, so với những người đàn ông chuyên nói những lời hoa mỹ, tặng đồ đắt giá ngoài kia thì anh đã cho tôi thấy năng lực và sự chân thành của mình, là người đáng để tôi dựa dẫm và tin cậy.
Quan trọng là anh có nguyện ý làm chỗ dựa cho tôi hay không.”
Cô nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn khuôn mặt anh càng thêm sinh động, điển trai, làn gió bay qua khiến mái tóc anh bay bổng cuốn hút, làm cô nhìn mãi cũng không thấy chán, Dương Ái Vân chống tay lên thành lan can chắn trước dòng sông, cứ thế mà nhìn anh.
Sầm Cảnh Đình cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bóng của cô, anh lại nghiêng mặt qua một bên che giấu đi cảm xúc ngổn ngang của mình, đột nhiên bên tai lại nghe cô nói: “Cảnh Đình, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai, dáng người này, nhan sắc này… Chậc chậc, chẳng trách người ta chê tôi không xứng với anh, nếu đi cùng một cô ảnh hậu nào đó khéo khi anh và cô ta còn được tung hô là trai tài gái sắc.”
“Ăn nói linh tinh.” Sầm Cảnh Đình tuyệt nhiên không muốn bị gán ghép với người khác, tuy không biết cô xấu cỡ nào nhưng trong lòng anh chưa từng hình dung ra bộ dạng xấu xí của cô.
Dĩ nhiên điều này anh chỉ để trong tim không thể nói trực tiếp với cô.
Bên này có một đoàn người đang chụp ảnh, nhân vật chính là một cô gái ăn mặc sang trọng xinh đẹp và một chàng trai ăn mặc thời thượng không kém.
Có điều mới chụp được vài tấm cô gái đã nhìn vào màn hình chụp ảnh tức giận nói: “Hừ, chụp mãi cũng không được một ảnh ưng ý, tất cả là do diễn viên nam quá xấu, này đạo diễn, ông không thể tìm cho tôi một khuôn mặt sáng sủa nào khác sao?”
“Tôi thấy cậu Toàn rất tốt, trong đám người mẫu nam cũng chỉ có cậu ấy cân xứng với cô.” Đạo diễn thở dài trong lòng nói, bọn họ để là công ty chuyên chụp ảnh quay phim về thời trang, sắp tới ra mắt một bộ sản phẩm mới nên đến đây chụp hình.
Chọn mãi mới được hai người ưng ý, người nữ là người mẫu chuyên nghiệp không nói, người nam là thực tập sinh mới vào nên còn non.
Chính vì vậy mới khiến người mẫu nữ tức tối như vậy.
Cô ta nghe được lời đạo diễn phản bác: “Xứng cái gì mà xứng, người mẫu nổi tiếng như tôi chí ít cũng phải chụp với ngôi sao, ấy vậy mà còn phải đi chụp với một tên thực tập sinh nhan sắc tệ hại, chán ngắt đi được, tôi muốn đổi người, nếu không tôi sẽ không chụp.”
“Trời ơi, cô My, cô xem còn có ai có thể chụp với cô chứ?” Đạo diễn có chút đau đầu.
“Tôi không cần biết, đó là chuyện của các anh.” Cô ta nói xong quay ngoắt sang hướng khác, vừa vặn nhìn thấy nhan sắc người đàn ông cách mình không xa.
Hai mắt cô ta lóe lên nói: “Chính là anh ta, đạo diễn, tôi muốn chụp hình cùng anh ta, ông mau tìm cách đi.”
“Cái gì chứ? Cậu ta chỉ là một người xa lạ làm sao tôi có thể…” Đạo diễn trố mắt há miệng không thể hiểu nổi, nam thực tập sinh cũng có chút cay cú nhưng không dám nói, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta đi chụp, phải khép nép một chút.
Cô ta càng nhìn người đàn ông càng si mê: “Đạo diễn, ông xem anh ta đẹp trai như vậy sẽ là một hạt giống tốt, ông có thể lôi kéo anh ta về đây không phải càng có lời sao.
Huống chi, ông bày ra chút lợi ích lẽ nào anh ta còn từ chối được sao? Cơ hội làm người nổi tiếng đâu phải ai cũng có.”
Đạo diễn nghe vậy cảm thấy cũng có lý, lại cất bước tiến về phía bên đó, cũng là chỗ mà Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình đang ngắm nhìn hoàng hôn.
“Xin lỗi hai vị đã làm phiền rồi.”
Cô và anh đang bình yên ngắm cảnh thì nghe thấy một giọng nói phía sau, cả hai cùng quay lại, Dương Ái Vân hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện là thế này, tôi thấy ngoại hình của cậu đây rất được, chiều cao cũng thích hợp làm người mẫu, không biết cậu có hứng thú tham gia công ty chúng tôi không? Tôi đảm bảo sẽ lăng xê cậu trở thành một người mẫu ảnh nổi tiếng, không ai không biết.
Hơn nữa phúc lợi chỗ chúng tôi cũng rất tốt.” Đạo diễn liên tục huyên thuyên, khi nhìn Sầm Cảnh Đình ở khoảng cách gần càng thêm khao khát lôi kéo anh về công ty.
Ông chưa từng thấy một người nào có nhan sắc hoàn mỹ hơn anh, quả là một hạt giống tốt.
“Không hứng thú.” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng nói.
Đạo diễn đang tính thuyết phục thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh chàng này, đừng vội từ chối, nếu anh đồng ý sẽ có thể chụp ảnh chung với người mẫu nổi tiếng, xinh đẹp như tôi, như vậy hình ảnh của anh cũng sẽ được kéo theo rất nhiều, một cơ hội tốt như thế không phải ai cũng có đâu, anh phải biết là đàn ông muốn chụp hình với tôi vô số kể, anh được tôi chọn là may mắn lắm đó, phải biết chớp thời cơ chứ.”
“Xì.” Cô ta vừa dứt lời một tiếng cười vang lên.
Lúc này người phụ nữ mới chú ý đến Dương Ái Vân, khi nhìn đến mặt cô cô ta sửng sốt một hồi mới bĩu môi nói: “Ôi trời, cô nàng xấu xí này là ai vậy?”
“Tôi là vợ của anh ấy.” Dương Ái Vân thản nhiên giới thiệu.
“Vợ sao?” Cô ta lấy tay che miệng: “Omg, không thể tin được, soái ca như anh mà lấy phải người xấu xí này sao? Này chàng trai mắt anh có bị đuôi không vậy?”
Lời nói vô tình của cô ta khiến khuôn mặt của Sầm Cảnh Đình trầm xuống mấy phần, anh lạnh giọng quát: “Cút khỏi đây.”
“Gì chứ, anh đuổi tôi sao?”
“Đúng thế, mau biến đi.” Sầm Cảnh Đình phá lệ nói lần thứ hai.
“Ha, tôi nhìn trúng anh anh lại còn không biết điều, người đàn ông như anh đúng là…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì đột nhiên cổ họng bị người nắm lấy, người phụ nữ sợ hãi đến xanh mặt, ngay cả đạo diễn cũng kinh hồn bạt vía, nhìn người mẫu của mình bị bóp cổ mãi mới lấy lại được giọng nói: “Này cậu kia, cậu tính giết người sao, mau buông cô ấy ra.”.