Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 11: Gặp được ngoài ý muốn



Lâm Vĩnh Mặc hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong mắt tràn đầy vui vẻ và cưng chiều. Có thể thấy được lúc này mặc dù giọng điệu của anh không tốt tý nào, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Lâm Hựu nhìn chăm chú Lâm Vĩnh Mặc, ngay sau đó cười tít mắt, ngay cả ánh mắt cũng thẳng thành một đường may. Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ đặt cậu nhóc xuống, tên nhóc này ngoại trừ có chút sợ Lâm Vĩnh Văn ba của cậu bé, những người khác không hề sợ, huống chi là chú hai Lâm Vĩnh Mặc tốt nhất này.

"Lâm Hựu, đừng làm rộn chú hai con, tới đây ăn điểm tâm đi." Ngô Văn đặt điểm tâm lên trên bàn, quay người nói với Lâm Vĩnh Mặc: "Chú hai đã về rồi?"

"Dạ, chị dâu. Ba mẹ và anh trai bọn họ đã về chưa?" Lâm Vĩnh Mặc thả Lâm Hựu xuống đất, lấy tay sờ tóc của cậu nhóc, khẽ đẩy sau lưng cậu bé một cái, cười nói: "Đi rửa tay đi, chú mèo ham ăn."

Lâm Hựu làm một mặt quỷ với Lâm Vĩnh Mặc, vui mừng chạy đi rửa tay, chuẩn bị ăn điểm tâm thôi.

"Ba mẹ đi tham gia một tiệc rượu từ thiện, phỏng chừng lát nữa sẽ về. Anh em gọi điện tới đây, nói là đang trên đường về."

"Ừ. Chị dâu, chị làm gì làm đi, em lên lầu thay quần áo trước."

Lâm Vĩnh Mặc thay quần áo xong, cầm cặp công văn đến thư phòng. Mặc dù, các đứa con của nhà họ Lâm đều ở chung một nhà, bình thường không gian hoạt động cũng rất lớn. Anh cả nhà họ Lâm ở căn phòng kế bên, hai cánh cửa được nối liền với nhau, nên thật ra cũng không xa lắm. Mà hai người già nhà họ Lâm, còn có ông nội của Lâm Vĩnh Mặc cùng với ông Lâm đều ở bên trái lầu một, còn bên phải là chỗ của bác tài xế họ Triệu, vợ của bác Triệu và chị dâu Triệu làm giúp việc ở nhà họ Lâm, còn có dì bảo mẫu của Tiểu Vương.

Sân vườn cũng rất lớn, ba người già kia thường hay trồng các loại hoa cỏ ở vườn hoa. Thỉnh thoảng cũng sẽ mở vài buổi liên hoan gia đình ở trong sân, loại tiệc rượu này khá lớn, nhưng bọn họ lại không dẫn người ngoài về nhà, trừ khi là bạn bè tương đối thân thiết. Nếu không thì khi rửa chén đĩa, thế nào dì giúp viễ cũng sẽ mệt chết, hơn nữa các hoa cỏ được những người già gieo trồng trong sân cũng sẽ bị phá hủy. Sau đó, lại phải bị cắt, bình thường các loại hoa cỏ này chính là những bảo bối của ông Lâm, người nào giẫm hư đều phải lập tức cuống cuồng lên.

Lâm Vĩnh Mặc đặt túi công văn lên bàn, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa ngồi ở trên ghế, cũng không biết có phải anh nghĩ quá nhập tâm hay không, mà cả người dựa vào ghế, nhất thời sách ở phía trên bị đụng tới chợt rớt xuống, đập về phía anh.

Anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau xót, trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Một bên khác, Hoàng Hân Nguyệt có cảm giác ngủ thẳng một cái đến trời sáng, vừa cảm giác tỉnh lại mơ hồ, sờ cái trán một cái, cô ngáp một cái, từ từ ngồi dậy.

"Hân Nguyệt, em đã tỉnh chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, mới vừa rồi còn rất mông lung, Hoàng Hân Nguyệt vừa nghe đến một giọng nói kia, kích động bò dậy từ trên giường, lập tức mở cửa phòng, nhìn người tới, chưa nói câu nào đã rơi nước mắt.

"Sao vậy, choáng váng rồi. Không biết anh trai?"

Mặc dù đi đường xa khó nén có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn đến Hoàng Hân Nguyệt, lập tức trên mặt nở nụ cười.

Hoàng Hân Nguyệt kích động run lên, cô đi từ từ tới gần anh, sờ gò má của anh một cái. Người tới mặc một cái áo sơ mi trắng, đầu tóc húi cua làm cho cả người anh nhìn rất cương nghị, lông mày rậm, ánh mắt không lớn cũng không nhỏ. Nhưng mà, lúc này lại tràn đầy vui vẻ, thời điểm không cười nhìn cả người có chút nghiêm túc, nhưng cười một tiếng lại giống như ánh nắng sáng sớm.

"Anh trai....." Hiện tại, Hoàng Hân Nguyệt vô cùng vui mừng vì có thể trùng sinh trở về, có thể thấy được nụ cười sáng ngời của anh trai như vậy, cô ôm anh một cái, lộ ra nụ cười thật to.

“Em sao vậy? Ai chọc tới em?” Hoàng Tân Duy phát hiện mấy tháng không thấy Hoàng Hân Nguyệt, ánh mắt của cô có chút quỷ dị, ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng

"Anh, em không sao. Chỉ là được gặp lại anh rất hạnh phúc, rất hạnh phúc......... Anh, chúng ta đưa ba mẹ tới đây ở đi? Có được hay không?"

Hoàng Tân Duy sờ cái mũi của cô một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Em đi thuyết phục ba mẹ, thuyết phục được thì đưa tới nơi này. Dù sao, nơi này cũng là chuẩn bị cho mọi người. Thế nào, em và bé Vương bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi có phải hay không?"

Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người, sau đó đã hiểu được. Trước kia cô và Vương Tiếu Vân xảy ra chuyện gì, luôn là la hét muốn dọn nhà. Cô không muốn nghĩ nữa lại để cho Hoàng Tân Duy lo lắng, lắc lắc cánh tay của anh, cô làm nũng nói: "Anh, em đói bụng rồi." Nói xong bụng cũng phối hợp vang lên một vài tiếng cục cục, để cho Hoàng Tân Duy dở khóc dở cười.

Anh khẽ đẩy cô một cái nói: "Đi rửa mặt cái đã, chờ một chút anh dẫn em đi ra ngoài ăn sáng."

"Được, anh trai. Em muốn hẹn chị Dao, có được không?"

"Trước kia không phải là em không thích Dao Dao sao? Thế nào hôm nay lại chủ động như vậy, còn phải mời người ta?"

Nghĩ tới cô đã từng năm lần bảy lượt ở trước mặt Hoàng Tân Duy oán trách không thích Triệu Dao Dao. Bây giờ trong lòng cô có chút áy náy, thầm thề ở trong lòng, bắt đầu từ bây giờ, cô muốn làm mai mối cho Hoàng Tân Duy và Triệu Dao Dao. Ừm, như vậy thì có thể chuộc tội rồi.

Nghĩ tới đây, cô vội vã buông tay ra, nói vô tội: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Anh, em cho anh biết, hiện tại em rất thích chị Dao." Cô chống hông, tuyên bố lớn tiếng.

"Biết, đã biết......"

"Anh hai, em còn chưa nói hết. Ngày hôm qua có một người con trai liều mạng lấy lòng chị Dao của em. Em thấy người đó nhất định không có ý tốt. Anh, ai…...anh....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.