Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 20: Bị hãm hại



Thật đúng bị anh ấy nói đúng, mấy năm này thấy công việc làm ăn của anh cô càng làm càng lớn. Trong tay cô đều là quà tặng, thẻ ngân hàng càng ngày càng nhiều, như vậy thì càng làm cho Vương Tiếu Vân đỏ mắt.

Từ nhỏ cô được giáo dục đều là theo nề nếp cũ, sẽ không ngủ lang bên ngoài, cũng không thích đi nơi phồn hoa, điều vui vẻ nhất chính là cầm một tờ giấy, ngồi ở một nơi yên tĩnh vẽ tranh. Đây cũng chính là hứng thú của cô, cũng là sở thích của cô. 

Thật may là cô chịu đựng được sự trêu ghẹo của Vương Tiếu Vân, hơn nữa cô cũng chỉ thích vẽ, bằng không mấy năm này bị Vương Tiếu Vân chơi khăm, cũng không biết là chết như thế nào.

Hoàng Hân Nguyệt đợi thật lâu, giáo sư mới từ từ chậm rãi đi tới, mà đi phía sau giáo sư còn có Vương Tiếu Vân, điều này làm cho Hoàng Hân Nguyệt càng thêm nghi ngờ.

"Giáo sư." Hoàng Hân Nguyệt gọi ông một tiếng, nhân cơ hội nhìn qua Vương Tiếu Vân một cái, mới phát hiện trong tay cô ta cầm theo một cái máy tính xách tay. Cô nhìn thế nào cũng thấy rất quen, chỉ là không kịp nghĩ nhiều, giáo sư đã mở cửa phòng ra, sắc mặt đen thui đi vào.

"Vương Tiếu Vân đi vào rồi nói, còn em nữa Hoàng Hân Nguyệt." Hoàng Hân Nguyệt cảm giác được thầy rất tức giận với mình. Chỉ là cô nhún nhún vai, hiện tại cô đã trùng sinh trở lại, Lâm Vĩnh Mặc cũng trở lại, nhất định bọn họ sẽ không giống với kiếp trước nữa, những chuyện khác kéo theo, đều là không quan trọng.

Vẻ mặt Vương Tiếu Vân đắc ý nhìn Hoàng Hân Nguyệt, buổi sáng cô biết được Hoàng Hân Nguyệt đi kí túc xá, lại có thể không mua bữa ăn sáng cho cô, cô ta cho là cô cần lắm à, chẳng qua là chỉ là một phần bữa ăn sáng, phi! Chờ lát nữa, cô sẽ cho Hoàng Hân Nguyệt thân bại danh liệt ở trước mặt giáo sư, không phải cứ có tiền thì tự cho mình là giỏi.

"Nói........Hoàng Hân Nguyệt, Tại sao trò lại ăn cắp luận văn tốt nghiệp của Vương Tiếu Vân?"

Giáo sư vừa tới đã mở đầu bằng một câu như vậy, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Tiếu Vân, phát hiện cô ta lại có thể làm ra một bộ dáng oan ức, cười lạnh hỏi: "Xin hỏi giáo sư, thầy có chứng cứ gì không?"

"Hoàng Hân Nguyệt, ngày thường em không có chí tiến thủ coi như xong đi, lúc quan trọng lại không biết tự mình cố gắng. Lại dám ăn cắp luận văn tốt nghiệp của bạn học, em có cảm thấy xấu hổ không?" Giáo sư tỏ thái độ với Hoàng Hân Nguyệt, tức giận không nói nên lời.

"Giáo sư, thầy làm gì cũng phải có chứng cứ. Ngày thường thế nào, không phải là em không nộp bài tập đúng hạn. Đừng tưởng rằng thầy là giáo sư của em, thì có thể nói lung tung."

Hoàng Hân Nguyệt không chút nào yếu thế trả lời, trước mặt giáo sư cũng không biết hối cải. Ông tức giận thở phì phò, chỉ vào Hoàng Hân Nguyệt nghiêm túc nói: "Ngày thường, sách vở bài tập đều là học trò Vương Tiếu Vân giúp em làm thì thôi đi, nhưng là luận văn tốt nghiệp quan trọng như vậy, liên quan đến tiền đồ của em, em cũng làm qua loa như vậy sao?"

Hoàng Hân Nguyệt trợn mắt, nhìn ánh mắt đắc ý của Vương Tiếu Vân. Hiểu rồi, thì ra ngày thường giáo sư đều cho rằng bài tập đều là Vương Tiếu Vân làm giúp cô. Ha hả, thật buồn cười, mỗi một lần nộp bài tập kia đều là cô giúp Vương Tiếu Vân hoàn thành.

Chẳng lẽ đây chính là nuôi một con chó, hiện tại con chó này đã quay lại ngược lại cắn cô một cái. Tốt, rất tốt, cô còn chưa muốn Vương Tiếu Vân chết sớm như vậy, nếu như cô ta đã chạy tới, cũng không nên trách cô. Hiện tại không nói đến chuyện người nào làm bài tập, nhưng luận văn tốt nghiệp là của cô.

Nhất định cô phải lấy từng thứ từng thuộc về mình, từng cái từng cái từ trên người Vương Tiếu Vân về.

"Giáo sư nhưng là người có chứng cứ gì sao? Vô duyên vô cớ nói em ăn trộm luận văn của cô ta, buồn cười, em cần sao? Các người có chứng cứ gì thì lấy ra hết đi." Hoàng Hân Nguyệt nói xong cũng ngồi xuống, đứng lâu như vậy, cô chịu được nhưng mà bảo bảo ở trong bụng thì không chịu được đâu.

"Tốt..." Giáo sư bị thái độ của Hoàng Hân Nguyệt làm cho tức giận không nhẹ, Vương Tiếu Vân vội vàng đè lại kích động của thầy, nói: "Giáo sư, chỗ này em có chứng cứ."

Hoàng Hân Nguyệt nhìn cô ta một cái, nhìn đồ trong tay của cô ta, thì ra là một cái laptop, chờ một chút...........đây không phải máy tính xách tay của cô sao? Thì ra là như vậy, thỉnh thoảng Vương Tiếu Vân tình cờ liếc mắt qua, để cho Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy buồn cười một trận.

Vừa mới nhận điện thoại của mẹ mình, cô phát đã nóng nảy một trận, sau đó cô lại bị Hoàng Hân Nguyệt kích thích một phen, biết được buổi sáng giáo sư muốn gặp cô ta. Nhất thời cô mới quyết định làm chuyện này, vội vội vàng vàng chạy đi nhà trọ trộm laptop, sau đó cản lại giáo sư, nói rõ tình huống, bây giờ nhìn Hoàng Hân Nguyệt chết như vậy. Dù sao cô cũng không có ý định che giấu, cái gì Hoàng Hân Nguyệt cũng có, không phải là giống như cô.

Hoàng Hân Nguyệt tức cười nhìn bọn họ, giáo sư cũng nhìn chằm chằm Hoàng Hân Nguyệt, khuyên nhủ: "Hoàng Hân Nguyệt, nếu như bây giờ em thừa nhận cũng chưa muộn, như vậy thầy cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu như em còn không biết hối cải, vậy em nên biết hậu quả như thế nào."

"Hừ, mọi người cứ tiếp tục đi."

"Hừ....Không biết hối cải. Vương Tiếu Vân, mở ra." Giáo sư đã tức tới nỗi cả người phát run, ông dạy học nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp trúng phải loại học trò như vậy, bài tập thì để người khác làm giúp, như vậy cũng chưa nói, ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng trộm cắp từ bạn học khác, ông không dạy nổi học sinh như vậy.

Hoàng Hân Nguyệt cứ như vậy, ngồi xem bọn họ mở laptop ra, khi Vương Tiếu Vân thấy trong máy tính đòi nhập mật mã, sợ hãi sắc mặt trắng bệch. Giáo sư cũng phát hiện, vội vàng lo lắng hỏi: "Thế nào, Vương Tiếu Vân, có vấn đề gì sao?"

"Không có......Không có vấn đề gì cả!" Cô chỉ có thể nhắm mắt làm bừa, trong mắt cô thoáng qua tia oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm laptop kia, nhìn chằm chằm giống như nhìn vào Hoàng Hân Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.