Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 26: Người Lâm gia ấm áp



Khi Hoàng Hân Nguyệt ngồi vào bàn bàn ăn Lâm gia thì đã là mười mấy phút đồng hồ sau. Lâm Vĩnh Mặc làm bộ giới thiệu cô một phen, Hoàng Hân Nguyệt cũng đều mỉm cười chào hỏi.

Chào hỏi lẫn nhau xong, Lâm Vĩnh Văn lộ ra hàm răng trắng mà đều, nhất thời sáng lên cả một vùng trời, nhưng anh lại không biết, chỉ biết hỏi chuyện Hoàng Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, anh là anh Vĩnh Văn, là bạn với anh trai của em, có nhớ không?"

"Anh Vĩnh Văn, làm sao em dám quên chứ." Hoàng Hân Nguyệt tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Ban đầu anh trai cô lấy bản thiết kế của cô cố ý để cho Lâm Vĩnh Văn nhìn, cô có thể đoán được, tương lai cuộc sống của mình cũng sẽ không thái bình như vậy. Đúng như vậy, Lâm Vĩnh Văn là một người rất cố chấp đối với thiết kế, thật may là thiết kế của cô đều là dùng linh hồn để thiết kế, không phải là làm cho có lệ, nếu không sẽ không lọt vào được tầm mắt của Lâm Vĩnh Văn.

"Vậy bản thiết kế của em khi nào thì đưa cho anh?" Lâm Vĩnh Văn lộ ra ánh mắt lóng lánh, nhất thời khiến cả người Hoàng Hân Nguyệt nổi da gà. Phải biết, thân là đại BOSS của Lâm thị, đuổi theo cô chỉ để hỏi bản thiết kế, rốt cuộc có bao nhiêu áp lực!

Còn chưa chờ Hoàng Hân Nguyệt nói gì, mẹ Lâm đã hung ác trợn mắt nhìn con trai mình một cái, tức giận nói: "Cơ thể Hân Nguyệt còn chưa biết là có khỏe mạnh hay không, hơn nữa thừa dịp bụng còn chưa to, chúng ta còn phải bàn bạc chuyện kết hôn. Con trai, con........." Trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Lâm Vĩnh Văn vội vàng buông tay ra, bày tỏ đồng ý, cũng không hối thúc bản thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt nữa. Nhưng mà ở trong lòng yên lặng rơi lệ, anh dễ dàng sao? Lại nói thiết kế của nhà họ Hoàng so với công ty tốt hơn rất nhiều........Ít nhất không cần phải suốt ngày đuổi theo phía sau cực khổ như vậy nữa, ai.

Hoàng Hân Nguyệt không đành lòng thấy dáng vẻ của anh như vậy, chỉ đành cười nói với anh: "Anh Vĩnh Văn, thật ra thì nửa tháng trước em đã đưa bản thiết kế cho anh trai em rồi." Nói xong rụt cổ một cái, quả nhiên........

"Hoàng Tân Duy, tiểu tử thối này......." Tiếng rống giận dữ dần dần nhỏ đi khi ánh mắt cha mẹ Lâm nhìn qua, Hoàng Hân Nguyệt cười đau cả bụng. Người ngoài làm sao biết được, bên ngoài người Lâm gia nhìn như lãnh khốc nhưng trước mặt người nhà vĩnh viễn đều là bộ dáng ngây thơ......

Gia đình ấm áp như vậy, đáng tiếc kiếp trước cô không hề biết, thậm chí cảm thấy mình hoàn toàn không có dung nhập vào cuộc sống của bọn họ, luôn là cảm thấy bọn họ nói chuyện, mình đang bị bài xích.

Thật khờ, thật đần!

"Hân Nguyệt, ăn nhiều một chút, sau này thiết kế cái gì, chờ cơ thể thoải mái hẵng nói, không cần để ý đến anh con. Nó và ba nó giống nhau như đúc, đã là công việc thì sẽ điên cuồng." Mẹ Lâm gắp thức ăn cho tất cả từ lớn tới bé, đến phiên Hoàng Hân Nguyệt càng thêm đau lòng, món ăn trong bát kia cũng có thể chất thành núi rồi.

"Dạ, cám ơn bác gái." Thiếu chút nữa Hoàng Hân Nguyệt cảm động rơi nước mắt. Gia đình như vậy, đời này nhất định cô sẽ trân trọng thật tốt.

Bởi vì Lâm lão thái gia tuổi đã lớn, cho nên đi trồng răng giả, hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên mẹ Lâm múc thêm một chén cháo nữa đưa tới trước mặt ông, đã bị Lâm lão thái xua đi ăn cơm.

"Hôm nay trong lòng cha có vẻ rất vui mừng, ba vui mừng sao?" Mẹ Lâm ở trước mặt Lâm lão gia giống như một đứa con nít, Lâm lão thái gia gật đầu một cái, lộ ra mấy cây răng, gật đầu một cái.

Từ đầu tới cuối, Lâm Vĩnh Mặc chỉ mỉm cười, nhưng là Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy hốc mắt anh ửng đỏ, đã biết hết tất cả. Chỉ có trải qua cái chết một lần, mới hiểu được, cảm giác bây giờ là ấm áp cỡ nào. Cảm tạ trời xanh, để cho bọn họ có thể làm lại một lần nữa, đền bù phần tình cảm thiếu sót kia.

Một nhà ăn bữa cơm thật vui vẻ, sau khi ăn xong thì đi qua phòng khách ăn trái cây. Trước kia, Hoàng Hân Nguyệt cơm nước xong đều là trực tiếp đi lên lầu, rất ít xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng rất ít giống như hiện tại, cùng bọn họ ăn trái cây, trò chuyện vui vẻ.

Một lát sau, điện thoại di động của Lâm Vĩnh Mặc vang lên. Nhận điện thoại xong, Lâm Vĩnh Mặc cũng không có kiêng dè người nhà, nhìn Hoàng Hân Nguyệt nói: "Anh Tân Duy vừa gọi điện tới, nói nhà trọ em đã dọn dẹp xong. Hơn nữa trước nhà có lắp một cái camera, có thể chứng minh ngày đó Vương Tiếu Vân đi vào phòng trọ của em. Ngày mai, chúng ta chính thức khởi tố cô ta, anh và anh Tân Duy vừa mới thương lượng, em cũng không cần ra mặt, cụ thể bây giờ anh đưa em trở về, nói chuyện với anh ấy một cái, có thể không?"

"Nhưng mà......" Em muốn tự tay đưa Vương Tiếu Vân vào ngục giam, Hoàng Hân Nguyệt muốn nói như vậy, đã bị Lâm Vĩnh Mặc cắt đứt. Anh nhìn cô thật sâu một cái, mở miệng nói: "Bây giờ em đã có đứa nhỏ, một khi lên tòa án cảm xúc nhất định sẽ rất kích động. Nếu kích động, ảnh hưởng tới bảo bảo thì làm thế nào?"

Động tác Hoàng Hân Nguyệt dừng một chút, Lâm Vĩnh Mặc tiếp tục nói: "Quan tòa không biết sẽ xử trong bao lâu, chúng ta còn phải kết hôn, đến lúc đó em chỉ cần chuyên tâm cùng với mẹ chuẩn bị hôn lễ của chúng ta là được rồi."

"Tiểu tử, cha đây còn chưa có đồng ý đâu, hừ!" Không có tiền đồ, người còn chưa cưới vào cửa, cứ dụ dỗ như vậy, sau này làm chủ gia đình như thế nào được. Cha Lâm tức giận, hừ lạnh một tiếng.

"Phốc...." Cảm xúc Hoàng Hân Nguyệt vừa mới buồn bực đã bị cha Lâm làm cho buồn cười, cảm thấy tốt hơn một chút. Suy nghĩ một chút, đưa Vương Tiếu Vân vào ngục giam vẫn không quan trọng bằng đứa nhỏ. Huống chi, đứa bé này chính là sinh mệnh của hai người bọn họ.

Lâm Vĩnh Mặc thấy Hoàng Hân Nguyệt gật đầu một cái, lúc này mới thở ra một hơi, quay đầu đã thấy ánh mắt cả nhà đang nhìn anh, cảm thấy sao lại kỳ quái như vậy. Vừa nhìn thấy mẹ Lâm ám hiệu chỉ chỉ cha Lâm, rốt cuộc anh cũng bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: "Gia gia, ba mẹ, anh trai, chị dâu, tiểu Hựu, Hân Nguyệt mua quà tặng cho mọi người, đang ở trên xe con, con vừa mới nhớ ra. Bây giờ con đưa cô ấy về nhà trước, sau đó quay lại tặng quà mọi người nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.