Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 46: (Ngoại truyện) Sinh hạ



Xe của Lâm Vĩnh Mặc vừa vặn tới dưới lầu công ty, lập tức nhận được cuộc điện thoại từ nhà gọi tới. Sắc mặt của anh nhất thời đại biến, vội vàng để cho lái xe chạy tới bệnh viện, bởi vì Hoàng Hân Nguyệt sắp sinh rồi.

Bởi vì kích động, cả người Lâm Vĩnh Mặc đều đã run rẩy, anh nhanh chóng chạy tới cửa bệnh viện, mà dì Vương đang đứng ở trước cửa chờ anh, vừa thấy anh đến, lập tức dẫn anh tới cửa phòng sinh của Hoàng Hân Nguyệt, lúc này trước cửa phòng sinh đứng đầy một đám người.

Lâm Vĩnh Mặc trực tiếp đi vào, một đám người lại càng khẩn trương chân tay đổ mồ hôi.

"Như thế nào rồi? Hân Nguyệt sao rồi?" Sắc mặt Lâm Vĩnh Mặc đại biến, phải biết rằng, phụ nữ sinh, cũng giống như bước vào Quỷ Môn quan. Nhưng mà cái đó không có quan hệ gì với Lâm Vĩnh Mặc yêu thích Hoàng Hân Nguyệt. Hơn nữa cũng là lần đầu tiên anh làm ba, mong đợi một sinh linh bé bỏng chào đời, sao có thể không khẩn trương được chứ.

"Vừa mới đưa vào thôi, nước ối đã vỡ, bác sĩ nói rất nhanh sẽ sinh." Nơi này người bình tĩnh nhất vẫn là Ngô Văn.

Trước cửa phòng sinh có ông nội, còn có chị dâu đương nhiên còn có người nhà họ Lúc ấy, điều khiến Lâm Vĩnh Mặc bất ngờ là có bà xã của Lưu Hoa, Tiểu Tiểu ---với tiểu tử thúi luôn đuổi theo Hoàng Hân Nguyệt vẫn kêu là mẹ vợ mấy tháng nay. Diễn Đàn

Tiểu Tiểu nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai mẹ con họ, có chút xấu hổ giải thích: "Chúng ta vừa ăn điểm tâm cùng với Hân Nguyệt, sau đó bỗng nhiên Hân Nguyệt la lên đau bụng, chúng ta cùng nhau đi đến bệnh viện."

"Ba vợ à, ánh mắt của ba là có ý gì, nhanh lên, vợ của anh mau ra đây nào." Tiểu tử kia gọi là Lưu Võ, có thể thấy được Lưu Hoa kia kỳ vọng vào con trai mình giỏi văn võ cỡ nào.

Lưu Võ quay đầu nhìn chăm chú Lâm Vĩnh Mặc một cái, sau đó lại quay người nhìn chăm chú vào cửa phòng sinh. Đối với những ánh mắt quái dị của người khác, Tiểu Tiểu chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Không có cách nào, vì hạnh phúc của con trai sau này, người mẹ như cô cũng cần phải cố gắng đuổi theo phía sau, giúp đỡ thu dọn cục diện hỗn loạn này. Tưởng rằng bây giờ thằng bé chỉ nói đùa giỡn, nhưng thật không ngờ, thằng bé lại suy nghĩ nghiêm túc như vậy.

Nhưng mà, dáng dấp vợ chồng Lâm Vĩnh Mặc cũng không tới nỗi nào, mặc kệ sinh ra con trai hay con gái, nhất định sẽ không kém lắm đâu.

Làm ba làm mẹ, Tiểu Tiểu cũng vô cùng rối rắm chứ. Ai bảo con trai thích "vợ" đặc biệt như thế cơ chứ, aizz~~~~ lqđ

Bên này Tiểu Tiểu đang thở dài, bên kia truyền tới từng trận giọng thét tràn đầy đau khổ từ phòng sinh, tất cả mọi người lại lâm vào trạng thái lo lắng.

Sinh (2)

"Mẹ vợ ơi cố lên----" tiểu tử Lưu Võ này trực tiếp ghé vào cửa phòng sinh, tiết kiệm hơn so với ông chồng lâm Vĩnh Mặc, lại gấp gáp hơn cả người ba vợ này nữa.

Tiểu Tiểu đứng ở một bên, bày tỏ nhìn trời nhìn đất cũng không nguyện ý nhìn đến tên tiểu tử thối này. Tiểu Tiểu cực kỳ nghi hoặc, trước kia tiểu tử thúi này rất cần người lớn. Đúng là chưa bao giờ giống như hiện tại, vứt bỏ ba mẹ, chỉ vì thằng bé muốn "vợ".

Tiểu Tiểu đứng một bên vừa nhìn đứa con vô lương tâm kia, vừa ngầm an ủi chính mình. Khó trách ông xã luôn luôn tìm mình kể khổ. Thôi, cô cũng nên quay trở về tìm ông xã an ủi vậy.. diễn đàn lqd.

Từ phòng sinh truyền ra một tiếng thét chói tai, tiếp theo đó một giọng trẻ con khóc lóc vang lên. Lúc này, một đám người tinh thần cực kỳ phấn chấn, cũng thật cao hứng hô: "Sinh rồi, sinh rồi......"

Lâm Vĩnh Mặc nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh kia toàn thân run rẩy, nhưng mà lúc này trong lòng anh càng thêm lo lắng Hoàng Hân Nguyệt. Tiếp theo một y tá vội vàng chạy ra, bị mọi người vây quanh, mọi người mồm năm miệng mười hỏi: "Sản phụ như thế nào rồi?"

"Là con trai hay con gái?"

"Mẹ và con đều khỏe mạnh chứ?"

"Là con trai, mọi người không nên cản đường, mau tránh đường." Y tá vội vàng chạy, đoán là nghe theo lời bác sĩ chạy đi lấy thuốc, hoặc là lấy cái gì rồi.

Theo lời nói của y tá, cả người Lưu Võ chán chường ngã ngồi ở trên ghế, lôi kéo Tiểu Tiểu đang lo lắng ở bên cạnh hỏi: "Mẹ, con không muốn, con muốn em gái cơ, hu hu......."

Lúc này Lưu Võ mới giống như một đứa trẻ, khóc lóc đòi mẹ mua kẹo. Nhưng mà, nếu đứa bé kia giống kẹo vậy thì tốt rồi.

"Cái đó, tiểu Võ à. Dì Hoàng sinh em trai, về sau con lại có thêm một em trai, chẳng lẻ con không nên vui mừng sao?"

Lưu Võ nghẹn ngào nói: "Nhưng mà mẹ, con muốn em gái, về sau em gái có thể là bà xã của con, trên phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?"

Lúc này Tiểu Tiểu lệ rơi đầy mặt, ân hận lúc đầu đã làm sai. Đều nói trưởng thành sớm thằng bé sẽ biết lo lắng việc nhà. Con trai nhà bọn họ, không yêu thích cái gì khác, chỉ yêu thích xem phim hàn, thật không biết nó giống ai nữa.

"Tiểu tử thúi, ngậm miệng."

Lâm Vĩnh Mặc quát lên, phòng sinh lại truyền tới một tiếng xé rách kêu la, không biết có phải do giọng thét vừa rồi quá lâu hay không, cảm giác giọng có hơi khàn khàn. Lâm Vĩnh Mặc ngồi ở một bên nhẹ giọng nói: “Vẫn còn một đứa bé nữa." 

Mẹ Lâm đi lên phía trước kéo anh hỏi: "Là sinh đôi, tại sao trước đây không nghe các con nói gì?"

Lúc này, Lâm Vĩnh Mặc nghe được tiếng kêu la của Hoàng Hân Nguyệt, hốc mắt tức khắc đỏ lên, ngay cả chất vấn của mẹ Lâm cũng tỏ ra mệt mỏi nhợt nhạt.

"Bà thông gia, mau....mau nghe, sinh rồi, sinh rồi....." Lời mẹ Hoàng vừa dứt, trong bệnh viện cũng vang lên một tiếng khóc của trẻ con.

Sinh (3)

Có lẽ là do sinh đứa trước nên đã thêm một vài phân, cho nên đứa bé thứ hai có vẻ thuận lợi hơn. Sau đó sắc mặt bác sĩ mệt mỏi đi ra, toàn bộ người nhà hưng phấn lôi kéo bác sĩ, trong một thoáng bác sĩ lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Mẹ và con đều cực kỷ khỏe mạnh, là sinh đôi. Hiện tại y tá đã đang chăm sóc bà mẹ, tắm rửa cho đứa bé, sau đó sẽ đưa đến phòng bệnh bình thường."

"Cảm ơn bác sĩ......"

"Cảm ơn, quá tốt rồi. Mẹ con đều bình an, đi qua xem một chút. Văn à, chúng ta gọi điện nói cho ông nội và ba con, thuận tiện nói chị Vương chuẩn bị đưa tới một ít cháo dinh dưỡng, đi thôi" Mẹ Lâm hưng phấn lôi kéo Ngô Văn đi ra ngoài.

Mà ba mẹ Hoàng lại vội vàng chạy tới trước cửa phòng bệnh chờ, tại đây chỉ còn Lâm Vĩnh Mặc và Tiểu Tiểu đang lúng túng, còn có khuôn mặt đầy nước mắt của Lưu Võ ở nơi đó. diễn.đàn.lê.quý.đôn

Tiếp đó, cậu bé đi xuống ghế dựa, đi tới bên người Lâm Vĩnh Mặc, lôi kéo góc áo của anh hỏi: "Sinh đôi có phải đều là con trai không?"

Lúc này, thật sự Lâm Vĩnh Mặc có phần kích động, hoàn toàn không để ý tới cậu bé, mà là khẩn trương nhìn cửa phòng sinh. Tiểu Tiểu vội vàng chạy lại kéo Lưu Võ qua một bên. Lúc này cửa phòng sinh bị đẩy ra, vẻ mặt hai đứa bé nho nhỏ đã ngủ say nằm bên người Hoàng Hân nguyệt.

Lâm Vĩnh Mặc vội vã đi lên phía trước, y tá sợ anh lo lắng, giải thích nói: "Người mẹ quá mệt mỏi thôi, đã ngủ mê man rồi. Trước tiên nên đi về phòng sinh!."

"Cảm ơn, tốt lắm, cảm ơn." Đối với lời nói lộn xộn của Lâm Vĩnh Mặc, các y tá cũng có thể hiểu, lập tức đưa Hoàng Hân Nguyệt và hai đứa bé song sinh về phòng bệnh.

"Tiểu Võ à, chúng ta về nhà trước. Ngày mai quay trở lại xem em trai và em gái có được không?" Tiểu Tiểu không thể không ôm Lưu Võ, sợ cậu bé chạy lên gây phiền phức.

"Mẹ ơi, vợ của con sinh rồi, ha ha........Được rồi ạ, chúng ta về nhà trước, lấy bánh quy mà con yêu thích nhất cho em ấy ăn, đi thôi." Ngay sau đó, Lưu Võ lôi kéo vẻ mặt im lặng của Tiểu Tiểu đi về phía cổng bệnh viện.

Trong lòng Tiểu Tiểu châm chọc một trận. Con trai ơi, hiện giờ mới sinh, sẽ không ăn được bánh quy gì đó đâu. Đáng tiếc, vì tránh cho phiền toái, cô vẫn lựa chọn ngậm miệng.

Ngay lúc bọn họ lơ đãng, Lưu Võ đã ngầm bảo vệ, mãi cho đến về sau.

Lúc này, trong phòng bệnh Hoàng Hân Nguyệt từ từ tỉnh lại, mở mắt, lập tức nhìn thấy hốc mắt Lâm Vĩnh Mặc hồng hồng ngồi ở bên người cô. Giọng nói của cô có hơi khàn khàn, nhẹ giọng hỏi: "Bọn nhỏ đâu rồi?"

Lâm Vĩnh Mặc chỉ chỉ bên trái, chỉ thấy hai đứa bé đang lẳng lặng ngủ ở trong nôi. Lúc này cô mới yên tâm, trước lúc hôn mê chỉ kịp nhìn qua một cái, lúc này vừa thấy, trái tim đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

"Về sau không cần phải sinh nữa." Lâm Vĩnh Mặc cầm lấy tay của cô, Hoàng Hân Nguyệt quay đầu lại hỏi: "Vì sao?"

"Đau một lần là đủ rồi, ngoan." Trong mắt Lâm Vĩnh Mặc tràn đầy yêu thương. Hoàng Hân Nguyệt vuốt gò má của anh, nở một nụ cười suy yếu, không nói đáp ứng, cũng không nói cự tuyệt, chỉ là yên lặng nhìn anh. Miu - lqd

Lâm Vĩnh Mặc cầm tay cô lên hôn lên một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát nữa đi."

Hoàng Hân Nguyệt cũng thật sự rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi. Trong lúc cô ngủ lại không hề biết rằng, Lâm Vĩnh Mặc si ngốc nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.

Lúc này ánh mặt trời chiếu vào, năm tháng yên tĩnh hạnh phúc như vậy, chỉ một người đã đủ, cũng không uổng cuộc đời này rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.