Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 28: Tìm trai bao giúp cô (p1)



Thành phố hôm nay mưa lạnh, kéo theo cảm xúc của con người cũng buồn man mác theo. 

Thiên Thiên đứng trên sân thượng, mặc cho những hạt mưa vẫn rơi đều đều làm ướt hết mái tóc đen mượt. Cô đưa hai bàn tay vòng qua thân hình nhỏ bé, ngửa mặt lên trời để cảm nhận cái cảm giác đau rát lạnh buốt, đôi mắt vô hồn hướng về một nơi xa xăm. 

Minh, đã một tuần nay anh không có về nhà rồi! Anh đang ở đâu? Cùng Lâm Ngọc Lan, phải không? 

Liệu, không nhìn thấy em, không nghe được giọng nói của em, anh có thấy nhớ? 

Chồng à, vợ thực sự rất nhớ chồng!!! Chồng mau mau về nhà với vợ, được không??? 

Thả hồn mình trôi lơ lửng, cô bị giọng nói lạnh lẽo cũng không kém vẻ non nớt làm cho bừng tỉnh:

"Nữ nhân thối! Tôi tưởng chị làm gì, hóa ra là nổi điên trên sân thượng a? Chị muốn làm ma sớm vậy sao??? "

Bảo Khánh tức giận cau mày không vui. Hừ hừ, nữ nhân chết tiệt! Một tuần qua cậu học ở trường không về mà cô dám quên cậu sao? Cứ tưởng khi cậu về nhà là sẽ được chào đón, ai ngờ... Ba ba đã không thấy, chị ta cũng biến mất không tăm hơi luôn. 

Tuy nhiên có một điều đáng mừng, "chị già" Lâm Ngọc Lan kia không xuất hiện, có phải là đã cút luôn khỏi đây chăng??? 

Điều này làm cậu cực kì hài lòng!!! 

Thiên Thiên khịt khịt mũi, cảm động nhìn Bảo Khánh mang ô che mưa cho cô mà chật vật, cô thốt ra tiếng kinh hô:

"Bảo Khánh a, em hình như cao lên không ít rồi nha. Tính coi,từ khi gặp chị,em mới cao đến hông chị. Ừm...ước chừng cao thêm ba phân rưỡi đi!!???"

Bảo Khánh bĩu môi xem thường nhìn cô, tức giận trừng mắt:

"Gì a gì a??? Tôi lúc nào thì lùn hả? Tôi là rất cao đó bà chị! Gì mà ba phân rưỡi chứ? Tôi đây là bốn phẩy một phân,có nghe chưa???"

"..."

Thiên Thiên hít sâu một hơi. Thằng bé này vẫn là đứa con nít vắt mũi chưa sạch. Cô nhịn!!! 

Khẽ ngước nhìn lên bầu trời đầy những đám mây đen u tối kia, trong lòng cô nặng trĩu. 

Giá như, cô chỉ là một đám mây nhẹ tênh, không phiền muộn...

Giá như, cô chỉ là một hạt mưa nhỏ bé, có thể dễ dàng rơi xuống mặt đất, không vấn vương những kí ức đã qua... 

Nhìn thấy cô tâm trạng như vậy, Bảo Khánh chỉ biết thở dài, cố vươn người che mưa cho mami, cậu im lặng chờ đợi câu tâm sự từ cô. 

Thiên Thiên xóa đi vết nước thấm ướt trên mặt mình. Không biết, đó là nước mưa của trời, hay chính là những viên pha lê trân quý từ đôi mắt sưng húp đã lâu? 

"Bảo Khánh, đến nay đã là một tuần rồi, chị không được nhìn thấy ba em. Còn có, cả Lâm Ngọc Lan cũng vậy. Có phải, liệu theo em, Minh có đang ở cùng một chỗ với cô ấy? "

"Cô ta? "

Bảo Khánh bĩu môi đầy khinh thường:

"Vậy thì đã làm sao??? Không phải vẫn chỉ là công cụ phát tiết thôi sao? Loại đàn bà ghê tởm đó, tôi hận không thể nhổ miếng nước bọt vào người cô ta. Nhìn thôi là đã thấy bẩn mắt!! "

Thiên Thiên ngẩn người, cô một chút cũng không nghe lọt lời Bảo Khánh nói, duy chỉ bốn từ làm cô thất thần hồi lâu. 

Công cụ phát tiết? Đúng vậy, cô cũng đâu khác gì Lâm Ngọc Lan? Không phải cũng chỉ là một trong những người đàn bà làm ấm giường cho anh sao? So với Lâm Ngọc Lan, cô còn cách xa so với cô ta...

Bởi lẽ, cô chỉ là tình một đêm! 

Ngay cả đến chính bản thân cô cũng không được anh công nhận là một trong những người phụ nữ của Dương Thế Minh anh. Vậy, cô có lí do gì để đòi hỏi anh chỉ quan tâm đến duy nhất người vợ hờ này??? 

"Này chị, có nghe tôi nói không vậy? Này... Này "

Thiên Thiên chớp nhẹ đôi mắt, nhìn về phía Bảo Khánh. Nhìn mặt cậu lúc này, rõ ràng là hai chữ "không vui":

"Có chuyện gì sao? "

Bảo Khánh lườm cô một cái. Hứ, nói chuyện với bổn thiếu gia mà vẻ mặt thất thần là sao? Thật đáng ghét! 

"Tôi đói, nấu cơm cho tôi! "

______________

"Này, có vấn đề gì sao? Đã một tuần nay cậu không có về nhà rồi? "

Đối mặt với Trần Cảnh Đường, Dương Thế Minh đã ngà ngà say:

"Cậu có biết, tôi đã nghe được câu chuyện nực cười từ cô ta? "

Trần Cảnh Đường khẽ nhíu mày khó chịu. "Cô ta" là ai? Còn không phải là Triệu Thiên Thiên sao? Lại xảy ra chuyện gì? 

"Cô ta nói tôi là đang ghen. Nhưng bất quá, tôi mới không có ghen. Tôi đâu phải kẻ điên, đúng chứ??? "

Trầm mặc, Trần Cảnh Đường nhìn vào người đàn ông nào đó:

"Vậy không phải sao? "

"Đương nhiên là không phải! "

Dương Thế Minh ngay lập tức phản bác. Đùa anh sao? Anh không có để ý đến loại người xấu xa đó. Cô ta không phải mẫu người lí tưởng của anh, mà chính là đóa hoa dại bên đường! 

Trước phản ứng của anh, Trần Cảnh Đường trong mắt liền xẹt lên một tia hi vọng nhỏ nhoi:

"Vậy, nếu cậu không cần cô ấy, có thể nhường cô ấy cho tôi không? "

Tôi cần cô ấy! Cô ấy không phải một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, cũng chẳng phải là nhân vật nổi tiếng, nhưng ở cô ấy có sự cuốn hút mãnh liệt, khiến cho đôi mắt này của tôi bị mê hoặc, lúc nào cũng ngóng theo bóng dáng cô ấy... 

Dương Thế Minh bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, lạnh lùng nhìn về phía đối diện như chờ một lời giải thích. 

"Nếu cậu không biết trân quý Thiên Thiên, vậy thì hãy để tôi chăm sóc cho cô ấy "

"Có lẽ điều này cậu chưa biết. Đường, tôi đã xảy ra tình một đêm với cô ta. Bàn tay tôi đã động chạm vào da thịt dơ bẩn ấy. Hơn nữa, cô ta dù gì vẫn là vợ trên danh nghĩa của tôi. Cậu là đang muốn cướp vợ bạn sao? Đó là một sự sỉ nhục đối với tôi. Cho nên, đừng mơ tưởng!!!"

Trong khi nói ra những câu ấy, Dương Thế Minh biểu cảm khác thường nhưng rất nhanh liền biến mất. Cảm xúc trong anh lúc này rất lạ. 

Hừ, Triệu Thiên Thiên, cô ta chính là vật sở hữu của anh. Cho nên, dù có thế nào đi chăng nữa, cô ta vẫn phải ở bên anh mãi mãi!!! 

"Đừng nói với tôi là cậu thích cô ta!"

Dương Thế Minh không vui mở miệng, lại nhìn thấy sự kiên định trong mắt bạn thân. Trần Cảnh Đường đã đáp lại ngay không cần do dự:

"Không, không phải là thích! "

Dương Thế Minh liền nhẹ nhõm thở phào. 

"Nhưng tôi nghĩ, tình cảm đó đã vượt ngoài từ 'thích' rồi. Cậu biết không, trong khoảng thời gian ở trường, tôi đã nhiều lần gặp cô ấy. Có lúc cô ấy mạnh mẽ, nhưng có lúc lại mềm yếu như một đứa con nít khóc òa"

Minh, cậu nói cô ấy là tình một đêm với cậu, nhưng vậy thì sao chứ? Nếu đã vượt qua cái gọi là 'thích ',vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để ý đến vướng bận đó! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.