Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 72: Cùng nhau ăn cơm(p1)



Buổi trưa qua đi, buổi chiều thế chỗ. Ánh nắng vàng ươm rải đều lên mọi ngóc ngách, cái nóng nực của buổi ban trưa vẫn còn như ẩn như hiện làm con người ta chán ngán. 

Thiên Thiên vui vẻ đạp xe trên đường lớn, một tay điều chỉnh xe, tay còn lại giữ một cặp lồng cháo vẫn còn nóng hổi. 

Chắc chắn là giờ này Thiên Kỳ ca chưa có ăn trưa, cô thừa hiểu tính anh mà! Cho nên, hôm nay cô đặc biệt mang bữa trưa đến cho anh, cũng coi như là để chúc mừng cô nhận được công việc mới. 

Hí hửng chạy lên phòng làm việc của Thiên Kỳ, Thiên Thiên vặn nhẹ nắm cửa, thò đầu vào nhìn căn phòng quen thuộc. 

Thiên Kỳ vẫn đang cặm cụi làm việc, không để ý tới có người đang lén lút ngắm nhìn anh. Khuôn mặt anh tuấn khẽ chau lại đầy suy ngẫm nhìn vào từng tập dự án. 

Mãi một lúc lâu sau, anh mới chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên ngoài cánh cửa gỗ. Khẽ mỉm cười, Thiên nhi lại quậy phá rồi! 

"Thiên nhi, em thập thò ngoài cửa làm gì? Không mỏi chân sao? "

Thiên Kỳ lắc đầu đứng lên mở cửa cho cô, đối với sự xuất hiện của cô ngày hôm nay khiến anh thấy thực vui vẻ. 

"Oa... "

Thiên Thiên bổ nhào vào lòng anh, dùng cái trán trơn bóng của mình cọ cọ vào bộ ngực săn chắc:

"Bị anh phát hiện rồi! Thiên Kỳ ca, anh lúc làm việc chính là tuyệt vời nhất! "

Cô tinh nghịch đưa ra ngón tay cái hướng tới phía anh, môi cong lên cười đến vui vẻ. 

Thiên Kỳ chỉ biết khuất phục trước bộ dáng trẻ con của cô, bàn tay vươn ra lau đi những giọt mồ hôi đã ướt hết cả khuôn mặt bé nhỏ:

"Mau vào đây, lại đạp xe phải không? Em xem, mồ hôi ướt nhẹp hết cả rồi! "

Anh mắng yêu cô, khoé môi nhẹ cong lên một nụ cười hạnh phúc. 

Cuộc đời của anh chỉ đơn điệu với gang màu đen u tối, cô chính là thiên thần rực rỡ phá vỡ sự tĩnh lặng trong anh, giúp anh cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu. Có cô bên cạnh anh như vậy, thật yên bình, thật đầy đủ! 

"Thật là thơm, để coi, hôm nay em nấu cháo cho anh đúng không? "

Anh cưng nựng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt lộ sự cưng chiều bất tận. Nhìn cô bây giờ xem, thật là giống một cô vợ hiền đảm đang. Anh chỉ cần cô mãi bên anh như vậy, tuyệt đối sẽ không đòi hỏi nhiều hơn thế! 

"Đúng vậy! "

Cô cười híp mí nhìn anh, đôi mắt linh động loé lên tia sáng. 

"Thiên Kỳ ca, em muốn báo cho anh một tin vui. Em xin được việc làm rồi, là công ty Thiên Dương đó! "

Cô hí hửng múc cháo cho anh, hơi khói bốc ra nghi ngút làm khuôn mặt cô ửng đỏ trông thật xinh đẹp. 

Cô cười vui vẻ kể cho anh nghe công việc mới của mình, trong đôi mắt có hồn kia long lanh đầy cảm xúc. 

Thiên Kỳ từ đầu tới cuối không hề để ý đến những gì cô nói, ánh mắt dịu dàng kia chỉ nhìn chăm chăm vào đôi môi mềm mịn của cô. 

Không biết cảm giác khi hôn lên cánh môi hồng ướt át của cô sẽ như thế nào? Là ngọt ngào? Là mê luyến? Hay chính là cuồng si? 

Mang tư cách là vị hôn phu của cô, nhưng anh chưa bao giờ có thể vượt lên ngoài cái nắm tay với cô. Mỗi lần anh chủ động, cô đều trốn tránh khiến anh thực sự rất lo sợ. 

Có phải cô vẫn không hề yêu anh hay không? Tại sao lại cố tạo ra khoảng cách với anh như thế? Là anh không đủ tốt? Hay tại trong trái tim cô còn lưu giữ bóng hình Dương Thế Minh? Có phải, cô vẫn chưa thể thực sự chấp nhận anh? 

Suy nghĩ này làm anh khó chịu, ngay lập tức, anh liền cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng kia. 

Thiên Thiên nhìn thấy hành động bất thường của anh,bàn tay bé nhỏ vội vàng đẩy anh cách xa khỏi mình, khuôn mặt hồng hào khẽ quay đi khiến anh hôn sượt lên má trái. 

"Thiên Kỳ ca, đừng như vậy! "

Thiên Kỳ đưa ánh mắt buồn bã nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không một chút tạp chất kia của cô, trong lòng sự hụt hẫng đang dần lấp đầy lên ngực khiến anh thấy thật khó thở. Cô cứ như vậy, cô làm trái tim anh đau... 

"Thiên nhi, tại sao em lại trốn tránh? Chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi, lẽ nào như vậy vẫn không được? "

Anh nhăn mày nhìn cô. Phía ngực trái của anh rất khó chịu, nó dồn nén sự thoải mái của anh, nó làm anh phải đầu hàng trước sự cự tuyệt của cô. 

Thiên Thiên khẽ cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ nhắn đầy mồ hôi vò vò gấu áo, bày ra một bộ dáng bối rối không biết nên làm như thế nào. 

Cô không muốn làm anh phải buồn, nhưng thật sự cô không đủ dũng cảm để đối mặt với những diễn biến tiếp theo. Mặc dù biết như vậy không có gì là quá đáng đối với hai người đang yêu nhau, cô cũng đã tự nhủ với mình không nên rụt rè như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là sự thất bại. Cô muốn chờ đợi một điều kì diệu nào đó sẽ đến, sẽ giúp cô, giải đáp cho cô tất cả những thắc mắc mà bấy lâu nay cô vẫn luôn giữ trong lòng.

"Em...xin lỗi! "

"Anh không muốn nghe lời xin lỗi từ em! Thiên nhi, đáp ứng anh, có được không? "

Nhìn sự khẩn khoản từ anh, Thiên Thiên không biết đối mặt như thế nào đành yên lặng. Cô thật có lỗi với anh. 

"Thiên Kỳ ca, em muốn nếm trải nó vào ngày cưới của chúng ta. Em muốn nó thật đặc biệt... "

Một lần lại một lần, cô luôn luôn kiếm cớ từ chối anh. Lí do này cô đã đưa ra quá nhiều lần rồi, anh muốn tìm kiếm một lí do khác. 

Anh biết, là cô vẫn chưa thể nào quên đi Dương Thế Minh. Trái tim cô vẫn còn lưu luyến hình bóng anh ta mà chối bỏ tình yêu của anh. Nhưng anh không muốn thừa nhận sự thật ấy, nó rất tàn nhẫn, rất đáng sợ... 

"Thiên nhi, bây giờ anh có một cuộc họp quan trọng, em ngồi đây đợi anh, tối nay chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng Tây! "

Anh lảng sang chuyện khác, ánh mắt lơ đãng cũng không nhìn về phía cô, bàn tay to lớn nhanh chóng thu thập tập tài liệu trên bàn. 

Thiên Thiên đầu cúi xuống thấp, khẽ cắn cắn cánh môi, bàn tay nắm chặt vào nhau lộ ra vẻ khó xử. Tối nay? Cô phải làm sao? Cô không muốn anh phải buồn, nhưng còn công việc... 

"Thiên Kỳ ca, thật xin lỗi, tối nay em phải cùng với tổng giám đốc đi kí kết hợp đồng làm ăn, cho nên... "

"Cho nên, em muốn bỏ lại một mình anh? "

Thiên Kỳ sững người lại, trong giọng nói có chứa thêm mấy phần lạnh lùng cùng sự thất vọng. Cô chưa bao giờ từ chối lời mời của anh. Vậy mà, chỉ vì công việc mới này, cô từ bỏ cả một buổi tối lãng mạn mà anh đã dày công chuẩn bị. So với công việc, lẽ nào người yêu chỉ có thể xếp vị trí thứ hai? Cô không coi trọng anh... 

"Không sao hết, công việc rất quan trọng. Chúng ta còn nhiều thời gian! "

Đó là cả một đời! Quãng thời gian còn lại, anh có thể ở cạnh cô mọi lúc, không phải sao? Anh không muốn ép buộc cô, như vậy sẽ khiến cô thấy mệt mỏi. 

Khổ đau, tổn thương, chỉ cần mình anh giữ là đủ rồi! Anh không muốn cô phải phiền lòng vì anh... 

Thiên Thiên đứng lặng người nhìn anh từng bước rời khỏi phòng, sự áy náy bủa vây lấy tâm trí khiến đầu óc cô trống rỗng. 

"Thật xin lỗi! "

Ngoài xin lỗi, cô chẳng biết nói gì vào lúc này. Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến khi chuẩn bị nói lại không biết nên bắt đầu từ đâu. 

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh thất vọng như vậy... 

"Thiên nhi, không cần phải xin lỗi anh, em không có lỗi. Anh chỉ là một mảnh ghép trong cuộc sống của em, không phải là tất cả! "

Nhưng với anh, cô lại là cả thế giới. Nên nói anh như thế nào? Quá ngu ngốc? Hay là quá lụy tình? 

Anh không muốn nói nữa, anh không muốn phải đối mặt với cô lúc này. Trái tim anh đang tổn thương, anh không muốn cô nhìn anh với ánh mắt thương hại. Anh không cần! 

Bước chân vội vã tiến nhanh ra khỏi phòng, đôi mắt ấm áp kia đã nóng lên từ bao giờ. 

Anh không được khóc, một người đàn ông thành đạt không bao giờ được rơi lệ! Anh không phải là nô lệ của tình yêu, anh phải cố gắng làm chủ lí trí và con tim mình! 

"Thiên Kỳ ca...xin lỗi anh"

Còn lại một mình Thiên Thiên đứng trong phòng, cô chẳng dám đuổi theo anh, chỉ biết nhẹ giọng nói lời xin lỗi với anh, mặc dù biết rằng anh sẽ chẳng thể nào nghe thấy. Cô hứa sẽ bù đắp cho anh, cô hứa... 

__________________

Thời gian nhanh chóng trôi qua,chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối.

Trong một nhà hàng Tây sang trọng đạt chuẩn Quốc tế, Dương Thế Minh cùng Bảo Khánh đang ngồi lặng im nhìn người phụ nữ xinh đẹp phía đối diện.

Ánh mắt của Dương Thế Minh cứ nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của cô. Nhìn cô nhai thức ăn một cách nhẹ nhàng từ tốn, đôi môi anh đào khêu gợi khẽ mấp máy lên xuống khiến cổ họng anh khô khốc.

Cấm dục bao nhiêu năm nay,anh thực sự rất rất nhớ nhung hương vị mê người của cô. Hiện tại,một động tác nhỏ của cô cũng có thể thổi bùng lên trong anh ngọn lửa nóng.

Được rồi,anh thừa nhận là mình có chút biến thái,nhưng chỉ là một chút thôi! Ai kêu cô thực sự quá quyến rũ làm gì?

Nhìn sang con trai, Dương Thế Minh mặt đen lại. Nãy giờ thằng bé đang tập trung nhìn vào vùng đồi núi nhấp nhô của cô! Tuy là có hơi nhỏ thật,nhưng đối với anh như vậy cũng đủ dùng!

Nhẹ ho khan một tiếng mang ý cảnh cáo, anh lại quay sang nhìn Thiên Thiên, bên môi vẫn là nụ cười cố hữu.

Nghe tiếng ho của anh, Bảo Khánh mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, bàn tay dưới mặt bàn không ngừng vò vò gấu áo.

Thiên Thiên đã trở về thật rồi, vậy mẹ cậu phải làm như thế nào? Cậu không muốn làm tổn thương ai hết, càng không muốn ba mình phải phiền lòng.

Mọi chuyện diễn biến thật sự là quá nhanh, quá rắc rối!

Thiên Thiên khó hiểu nhìn hai người một lớn một nhỏ, khoé môi khẽ giật giật, trên trán cũng xuất hiện theo vài vạch hắc tuyến.

Mặc dù hai người rất đẹp trai,nhưng cứ nhìn cô như vậy, cô thật sự không thể nào thích ứng được. Da mặt cô rất mỏng,rất mỏng đó!

"Giám đốc, tại sao nãy giờ chỉ có ba chúng ta thôi vậy? Còn người đại diện của công ty Trần Thị? Tại sao họ còn chưa thấy mặt?"

"Khụ..."

Dương Thế Minh kịch liệt ho khan. Sau đó mặt không đỏ, tim không đập mà ngụy biện:

"Thực ra tối nay là kí hợp đồng làm ăn, nhưng Trần tổng nói có việc đột xuất nên tạm thời hủy bỏ, mà tôi đã báo cho em mất rồi,cho nên bữa cơm hôm nay coi như là tiệc chúc mừng em đi!"

Trần tổng? Còn không phải là Trần Cảnh Đường sao? Nếu cậu ta mà không kí hợp đồng, anh đảm bảo sẽ vác xác cậu ta cho cá mập xơi tái!

Vậy...liệu bây giờ trở về, cô có kịp đi ăn bữa tối với Thiên Kỳ ca không? Còn có, thành ý của giám đốc, nếu cự tuyệt sẽ có thể bị trừ lương không? Cô đang phân vân, cho dù chọn cách nào cũng đều không ổn thoả! 

Bảo Khánh nhìn ba mình nói dối trắng trợn như vậy liền câm như hến. Để phòng ngừa việc nói lỡ lời, tốt nhất phải khoá chặt miệng mình lại, nếu không sẽ tự mang hoạ vào thân! 

"Giám đốc Dương, tại sao anh còn mặc lại cái áo này? "

Thiên Thiên sau một hồi im lặng liền phát hiện ra điều kì quái. Đây chẳng phải là cái áo mà cô làm bẩn sao? Tại sao lại mặc đồ như vậy chứ? Mọi người sẽ hiểu lầm mất! 

"Tôi rất nghèo, không đủ tiền mua áo mới! "

Bảo Khánh: "..."

Thiên Thiên: "..."

Nghèo? Đánh chết cô cũng sẽ không bao giờ tin! 

Nghèo mà có thể mặc đồ hiệu, đi siêu xe, công ty đa cấp quy mô trên toàn thế giới? Như vậy, cô cũng thực sự muốn nghèo giống anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.