Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 102: Rốt Cuộc Em Có Ý Thức Mình đã Kết Hôn Hay không?



Diệp Tử vốn rất tin tưởng vào khả năng diễn xuất của mình.

Nhưng mà, nhìn Diệp Chanh diễn, cô lập tức cảm thấy, kỹ năng diễn xuất của Diệp Chanh từng ngày đều được nâng cao, làm như không có bất kì điều gì là diễn cả mà thật sự chân thật, tự nhiên như chính bản thân mình

Thấy điều như vậy, tự nhirn cô cảm thấy không hài lòng chính bản thân mình.

Những lời này tất nhiên là cô sẽ không nói ra miệng, nhưng thật ra bên này, những diễn viên mới cũng bị Diệp Chanh đè bẹp.

“Khả năng diễn xuất của Diệp Chanh thật tốt.”

“không hổ danh là xuất thân đào tạo chính quy.”

“Hơn nữa, nhìn cô ta phối diễn cũng Cung Dã, vậy mà không bị Cung Dã dìm xuống.”

“Đúng vậy, Cung Dã là dân chuyên nghiệp, không nghĩ tới là Diệp chanh lại lợi hại như vậy, hai người không hề cần xem lại kịch bản, lời thoại không sai một câu, thật quá lợi hại.”

Mọi người điều nhìn Diệp Chanh, càng lúc càng tâm phục khẩu phục.

Xem ra, đạo diễn Lưu ưu ái cô áy, thật sự là có lý do, mà Cổ Bổn ký hợp đồng với cô cũng là nhất định có lý do.

Những việc này Diệp Chanh không hay biết, cô chỉ dựa vào thái độ nghiêm túc để hoàn thành.

Nhớ lời thoại đối với dạng người như bọn họ, quả thật dễ như trở bàn tay, ngày thường những ký hiệu rườm rà như vây, cũng đều là quét mắt liếc một cái liền ghi nhớ, huống chi là mấy lời thoại này.

Mà cô ở trước mặt Cung Dã cũng không hề khẩn trương, cùng phối diễn với anh ta cũng giống như là chuyện chơi đùa.

Ngày thường lúc ngụy trang, bản lĩnh giả vờ đóng kịch của cô khá như vậy thì mấy chuyệt vặt này sao làm khó cô được.

Phân cảnh của Diệp Chanh không nhiều, quay xong liền rời đi.

An Khả Nhi thật hận Diệp Chanh đến thấu xương, cảm thấy cô ta vừa đến thì khắp nơi đều tranh đoạt tất cả những thứ của mình, ngay cả ánh hào quang của mình cũng đoạt mất, đến nói nào cũng được chú ý, cũng được người yêu thích, rõ ràng thì mình mới chính là quán quân của người đẹp ảnh kia mà, nhưng bây giờ, ấn tượng mọi người dành cho cô ta so với thì mình thì hơn chứ không kém...

Diệp Chanh đáng chết.

Lưu Kỳ Uy vì quá kích động, nên thu xếp một hai tăng đất diễn cho Diệp Chanh.

Cũng bởi vì Diệp Chanh coi như đã vào đội hình, cho nên buổi tối sắp xếp Diệp Chanh ở lại.

Đoàn phim bao hết một tầng khác sạn, Diệp Tử thuộc dạng sao hạng A cho nên đương nhiên là ở phòng tổng thống, Diệp Chanh cũng chỉ là diễn viên mới, ở một phòng đơn bên dưới.

Diệp Chanh có phòng ở là được, đối với chuyện này không yêu cầu quá lớn, liền đi vào ở.

......

Mộ gia, Mộ Dạ Lê trờ về nhà, lại không thấy Diệp Chanh đâu.

“Bà chủ đâu rồi.” anh không khỏi mở miệng hỏi.

Người làm chỉ có thể nói “Bà chủ ở lại đoàn phim rồi, mấy ngày nay không chừng sẽ không về nhà.”

Ở lại đoàn phim?

Buổi tối, Mộ Dạ Lê nằm một mình trong phòng lăn qua lộn lại, cách nào cũng không thể ngủ được.

Đầu óc đều nhớ tới Diệp Chanh, ở đoàn phim ăn ngon sao, ngủ ngon sao....

Cái đồ không lương tâm, trở về cũng không nói, trực tiếp bỏ đi đến đoàn phim, vậy mà cũng chưa chào hỏi một câu nào với mình.

Trong lòng cô rốt cuộc có xem mình là chồng của cô hay không nữa.

.....

Diệp Chanh đang tắm.

Còn chưa tắm xong, liền nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa đùng đùng.

cô nhanh xoa xoa trên người, phủ thêm quần áo ướt đẫm đi ra mở cửa, nghĩ là do nhị sư huynh ở căn hộ Giang Cảnh đến tìm mình đi chơi, cũng không quan tâm nhiều như vậy, nhưng mà vừa ngẩn đầu...

Mộ Dạ Lê?

Diệp Chanh kinh ngạc nhìn anh “Sao anh lại đến đây?”

Mà Mộ Dạ Lê, làm như không nghe thấy cô hỏi, bởi vì tròng mắt anh, chính là trực tiếp lướt nhìm chăm chăm cơ thể ướt đẫm của cô.

Cơ thể này vốn thân thể đẫy đà xinh đẹp, bây giờ lại giống như hoa phù dung trong nước, mang theo một vẻ đẹp thanh thuần, nửa che nửa đậy, làm anh không khỏi nhìn về ngực ướt đẫm của cô, tuy rằng có mặc quần áo, nhưng mà theo sự ướt át nơi cổ áo, liền có thể nhìn thấy được bên trong, đặc biệt, vào đúng lúc này, một ít bọt nước trong suốt thấm trên thân thể trượt dài xuống dưới, làm cho tim gan anhcũng muốn đi theo giọt nước đó cùng nhau chui vào khe rảnh trên cơ thể cô, yết hầu vừa động, tiếng nói khô khốc khàn đặc lên.

“Em...”

“A? anh chưa có trả lời em...”

Mộ Dạ Lê chịu đựng khô nóng, giọng nói nặng nề với cô “Em ra ngoai ở, không về nhà, vậy mà cũng không cho anh biết một chút, em rốt cuộc có ý thức rằng mình đã có chồng rồi hay không hả?”

“...”

Vì cái này á...

Có cần thiết không khi mà nữa đêm lại chạy đến đoàn phim?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.