Diệp Chanh nhanh miệng nói: “Đương nhiên là có thể ạ.”
Bà cụ liền vui vẻ như thiếu nữ mới lớn, mang theo ánh mắt mong chờ, nắm lấy cánh tay Diệp Chanh, “Ai nham Tiên Nhi so với trên TV xinh đẹp hơn nhiều, Dạ Lê, cháu có tài đức gì mà có thể lấy được Tiên Nhi vậy hả….”
“……”
Mộ Dạ Lê quay đầu nhìn Diệp Chanh bên cạnh.
Bà cụ Cố cũng biến thành người hâm mộ cô rồi….
Con bé này thật là….
Lúc này, Diệp Tử liền đến.
Ở bên ngoài có không ít nam thanh nữ tú đều là fans hâm mộ trung thành của Diệp Tử, nhưng thấy Diệp Tử một thân hoa lệ, liền nhanh tiến đến vây quanh, làm cho không ít người chú ý.
Diệp Tử mỉm cười với người hâm mộ của mình, đảo mắt liền thấy Mộ Dạ Lê ở bên trong, liền cười tươi điđến, lại không ngờ được người bên cạnh Mộ Dạ Lê còn có Diệp Chanh.
Diệp Tử khựng lại một chút, ổn định tâm tình trên mặt, cười đi đến: “Dạ Lê, anh đang ở đây à, Diệp Chanh… Em cũng vậy a”
Nhưng mà lúc này, bên cạnh là bà cụ thành viên Thiên đoàn, sớm đã nắm tay Diệp Chanh đứng cạnh mình, ánh mắt căm thì nhìn Diệp Tử.
Diệp Tử vừa thấy bà cụ, liền ngượng ngùng cười hỏi “Cố lão phu nhân ngài cũng ở đây ạ.”
Bà cụ rất xinh đẹp kiêu ngạo liếc trắng mắt Diệp Tử một cái rồi nói với cô ta “Tuy cô là nữ chình ‘Nhiếp Chính Vương Triều’ nhưng tôi là tuyệt đối chỉ đi xem mỗi Tiên Nhi nhà chúng tôi thôi, nếu không có gương mặt xinh đẹp này của Tiên Nhi, cái phim nhiếp chính gì đó này, tôi căn bản là không cần xem.”
Gương mặt trang điểm tinh xảo của Diệp Tử cứng đờ.
Mà bên cạnh, Cố Hành Chi cười nhẹ “Bà nội bây giờ là thành viên của Thiên đoàn.”
Cái gì!!!
Đường đường là lão phu nhân phủ tổng thống vậy mà lại là fan của Diệp Chanh?
Diệp Tử trừng mắt nhìn Diệp Chanh bên cạnh.
Khi mà cô chưa đến, Diệp Chanh đã cho mọi người uống canh mê hồn sao.
Diệp Tử nói “thật không…. Lão phu nhân… Người thật biết theo trào lưu a.”
Bà cụ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói “Cũng vì gương mặt xinh đẹp của Tiên Nhi nhà ta hấp dẫn đấy, không có cách nào khác, Tiên Nhi nhà chúng tôi quá xinh đẹp, không ai có thể sánh được, hơn nữa càng hơn thế nữa, người đã xinh đẹp mà tài năng diễn xuất còn quá tốt nữa, vậy mà lần trước có kẻ xấu xa nào lại dám nói diễn xuất của Tiên Nhi chỉ như bình hoa, cũng không chịu nhìn cho kỹ ai mới là bình hoa đi… đi ôm đùi khắp nơi, rồi còn diễn chung với ảnh đế, lại còn không biết diễn, lại còn lôi ra đống chuyện, may mắn là đôi mắt quần chúng sáng suốt, lại thêm Lưu An ra mặt nói chuyện thay Tiên Nhi, đó là vả bạch bạch vào mặt hắn, tôi cảm thấy truyền thông nhất định là rất đau đi.”
Lời nói này, cũng là hung hăng vả vào mặt Diệp Tử.
Diệp Tử nghe thế nào lại không hiểu, bà cụ đây là đang nói mình.
Nhưng cái làm cô giận dữ đó là, người ta trực tiếp thẳng mặc mắng mình, nhưng bản thân lại không thể phản bác được, mà người ta cũng đâu có nói tên họ gì, với lại người ta là mẹ của tổng thống số tuổi bảy mấy tam mươi rồi, mình chỉ có thể nói mền, lại chỉ có thể trơ mặt ra mà cười.
Diệp Tử bị chọc giận đến đau cả tim, chỉ có thể trưng vẻ mặt oan ức nhìn Mộ Dạ Lê.
Nhưng mà trong mắt Mộ Dạ Lê chỉ nhìn Diệp Chanh, căn bản không hề nhìn mình.
Diệp Chanh lúc này cười cười nói: “Cháu cũng thật cảm ơn tất cả mọi người đã đứng về phía cháu, làm cho cháu thật cảm thấy xấu hổ, cho nên để mọi người không còn nghi ngờ nữa, về sau cháu sẽ nổ lực nhiều hơn.”
Bà cụ càng nắm chặt tay Diệp Chanh hơn nữa, “Tiên Nhi, cháu nhất định có thể, thành viên Thiên đoàn chúng ta đều là hậu thuẫn vững chắc chao cháu, thề sống chết không rời.”
“……”
Diệp Nịnh cười gượng.
Bên cạnh, mẹ của Cố Hành Chi, tổng thống phu nhân cũng nở nụ cười: “Bà cụ đã nhiêu này tuổi rồi, thật sự có rất ít người được bà yêu thích.”
Cố Hành Chi cũng nói: “Đúng vậy, ngay cả cháu nội là con đây, còn chưa được như vậy đâu a.”
Bà cụ nói thẳng: “Ai kêu đây là thời đại chỉ cần nhìn mặt là được, Tiên Nhi của chúng tôi chính là quá xinh đẹp.”
Vài người cùng nở nụ cười.
Mẹ của Cố Hành Chi cũng rất là hiểu biết, nhất là nhìn thấy Diệp Chanh ngoài đời, thật cũng cảm thấy, có thể được người yêu thích như vậy không phải là không có nguyên nhân, nhìn cũng không có dáng vẻ nịnh nọt như những ngôi sao khác, được bà cụ yêu thích như vậy, cũng không có chút tự mãn đắc ý, cũng không có hoảng sợ, không có kiêu ngạo, siểm nịnh, làm người ta liền yêu thích.