So với vui vẻ hòa thuận bên này, thì không khí phía bên kia Diệp Tử ngày càng xuống thấp.
Mà người khác, nhìn thấy Diệp Chanh ở chỗ này đã ganh ghét đến không chịu được, nhìn phu nhân Cố gia không thèm nói đạo lý hay nhìn đến ai, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn Diệp Chanh một giây cũng không rời, trong mắt chỉ toàn là hâm mộ, Diệp Chanh cũng đang cố gắng, đứng giữa vòng vây như vậy, cũng không có chút lo lắng nào, nhìn rất có khí chất quyền quý, nếu là cô gái khác, lần đầu gặp chuyện thế này, e là đã bị dọa sợ thấp thỏm lo âu rồi, còn cô thì vẫn giữ được tư thế ưu nhã, tự tin như vậy.
Quần áo trên người cô không tính là hoa lệ, nổi bật nhưng do cô mặc vào thì lại càng nhận được nhiều sự chú ý hơn.
Mộ Dạ Lê đứng bên cạnh cô, bất giác càng thêm vẻ kiêu ngạo hơn.
Ở nơi này, có Diệp Chanh bên cạnh, không hề có chút mất mặt nào cả.
Cuối cùng là Mộ Dạ Lê anh đây cũng nhìn trúng được một cô gái, một chút cũng không có luống cuống ha.
Nhưng mà Diệp Tử, còn ở bên cạnh tỏ vẻ oan ức nhìn hắn, Diệp Chanh cũng không cho cô ta chút mặt mũi nào, không chút e ngại nói: “Chị, trường hợp khác thì thôi không nói đi, ở đây lại nhiều người như vậy mà nhìn chăm chăm vào chồng người khác như vậy, người ta không biết lại nói hai gái thờ chung một chồng đi, cho là chị đối với người ta có tình cảm đi, cũng phải xem trường hợp thế nào mà đến chứ?”
Sắc mặt Diệp Tử đột biến, Diệp Chanh này, cũng dám nói chuyện với mình như vậy sao…
Nhưng mà, Mộ Dạ Lê vừa nghe xong, lập tức liền thấy không ổn.
Diệp Chanh nói không sai, cô ta nhìn mình như vậy, thật sự sẽ làm mọi người chê cười, tuy rằng có thể giải thích là do cô ta bất an trong lòng, hoặc là có thể nói cô ta ỷ lại vào mình, nhưng mà ở nơi này thậtsự nên lấy đại cuộc làm trọng.
Diệp Tử muốn cãi lại, nhưng có điều Diệp Chanh nói quá thẳng thừng cũng không mang quá nhiều ý tứ, ngược lại cô có nói cũng không nói được gì.
Đôi mắt đảo vòng hồi lâu, cô ta cũng đành có thể oan ức nói một câu “Em… thật sự không phải cố ý.
Mộ Dạ Lê dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô ta một cái “ Trước đi ăn gì đi.”
nói rồi, một tay ôm eo Diệp Chanh, đi sang chỗ khác.
Diệp Tử tức mà không được, hai người họ trong chớp mắt đã thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc, đi đến đâu cũng kéo theo ánh mắt người nhìn, nghiễm nhiên đem sự nổi bậc của mình cướp sạch, trong lòng âm thầm mắng.
Có điều nghĩ lại thì, đúng thật vừa rồi mình làm như thế không dược thỏa đáng, trước giờ Mộ Dạ Lê luôn bao dung vô hạn với mình, hôm nay, có lẽ do trường hợp đặc biệt, nơi này quá nổi bật, đều là tầng lớp quý tộc, suy nghĩ của anh cũng tương đối sâu xa.
Lần này mình phải chú ý mới được, không thể để Mộ Dạ Lê nổi giận mới tốt.