một giọng nói quen thuộc vang từ phía sau, chỉ cảm thấy người phía sau nhảy đến ôm cô đẩy ngã xuống nằm lăn trên mặt đất.
Sau đó, oành một tiếng.
một đầu hỏa tiễn từ sau đánh tới, nổ vang bên cạnh hai người.
Tia lửa vang khắp nơi, anh một tay kéo áo lên, che kín cả hai người.
Diệp Chanh cảm nhận được mùi hương dễ chịu, sau đó bị mùi thuốc súng áp mất.
Cũng may lúc này, một nhóm người chạy tiến vào.
“Tiên sinh…”
“Phu nhân…”
“Mau kiểm tra xem còn ai không.”
Diệp Chanh còn mở to mắt, sau đó bị người kéo lên.
Ngược sáng, cô chỉ có thể nhìn được gương mặt góc cạnh của anh, mang theo hơi thở lạnh lẽo, nhìn côđằng đằng sát khí.
Mộ Dạ Lê sao lại có thể nghĩ tới, có thể gặp Diệp Chanh ở đây được.
Chung quanh toàn thi thể, người cô toàn là máu, hơn nữa nơi này là nơi quá phức tạp,
Hơn nữa, vừa rồi còn có họng súng sau lưng kia, thiếu chút nữa Diệp Chanh đã trúng đạn.
Đáng chết, con bé này sao lại chạy đến nơi này?
“Ai cho em chạy đến đây hả.” Mộ đại đại mang giọng nói đầy tức giận.
Diệp Chanh sửng sốt.
Vẻ mặt tức giận của người đàn ông trước mắt, dần dần hiện rõ.
“Em…”
“Em không lo ngoan ngoãn ở cái khách sạn cùi kìa, chạy đến Châu Phi làm cái gì hả?”
Đôi tay anh nắm chặt bả vai cô, bởi vì tức giận, nên nắm chặt hơn, làm đau vai cô.
Diệp Chanh chột dạ, cô không thể nói là do cô sợ bị lộ thân phận, cố ý chạy đến đây theo dõi anh được, nhưng mà bị nắm đến đau, Diệp Chanh bực bội “Em đi đâu là tự do của em.”
Tự do, tự do là chạy đến đây hả?
Con bé này không biết nơi đây là đâu hả?
Con bé này chẳng lẽ không sợ chết hả?
“Bây giờ thì về với anh.”
trên người nhiều máu như vậy, có phải là bị thương hay không cũng không biết.
Mọ Dạ Lê ôm vai cô đi ra ngoài.
“Buông em ra, em không cần anh lo, anh đi mà lo cho Diệp Tử của anh đi.”
“Em…Em theo anh về.”
“Em không đi.”
Người bên cạnh nhìn vợ chồng hai người gây l nhất thời thật không biết nên làm gì nữa.
anh ta còn chưa từng thấy Mộ Dạ Lê giận đến như vậy, dường như là muốn phát điên.
Mộ Thất cũng vậy, một mặt anh rất kính trọng tiên sinh, mặt khác… Là khi nãy cam lòng vui vẻ phục tùng phu nhân, anh đứng tại chỗ, một câu cũng không dám nói.
Diệp Chanh lại đẩy Mộ Dạ Lê ra, anh liền đuổi theo, cô lại càng không khách khí mà đẩy…
Lại không nghĩ được, tay vừa chạm ngực anh, liền cảm thấy bàn tay ướt đẫm.
Là máu, làm cô hoảng loạn.
Ngốc ngốc nhìn áo sơ mi trắng của anh đã bị máu làm ướt sủng, màu đỏ kia càng không ngừng lan rộng.
cô nhanh ôm lấy ngực Mộ Dạ Lê
“Mộ Dạ Lê…”
Người bên cạnh thấy vậy, cũng vội vây quanh lại.
Cánh môi Mộ Dạ Lê tái nhợt không chút máu.
“không sao, có lẽ miệng vết thương bị vỡ rồi.”
Là đã bị thương?
Diệp Chanh kéo anh, vội vàng đi ra ngoài, xe đã sớm chuẩn bị, cô đỡ anh lên xe, để an ngồi yên ổn, liền xé rách áo anh để kiểm tra.
Băng gạc trắng, cơ hồ đã vây khắp ngực anh, lúc này thấm đẫm máu tươi, nhìn rất ghê người.
Diệp Chanh không sợ máu, nhưng mà máu trên người anh lại làm cô trong phút chốc liền hoa mắt.