Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 15: Người đẹp như mây



Diệp Chanh cứ nghĩ là sẽ nhanh hơn, nhưng mà cô chưa thích ứng được hoàn cảnh bên này, khi đến nơi thì vẫn trễ vài phút.

Điện thoại Quan Quan gọi đến, Diệp Chanh liền bắt máy.

“Tôi đến nơi rồi.”

Quan Quan cũng không còn gì để nói, giọng điệu mặc kệ cô, nhàn nhạt “Được rồi, được rồi, cô vào cửa C, trực tiếp đến hội trường, trang điểm thế nào, quần áo ra sao, tôi đã nói cô biết, hôm nay người đẹp như mây, còn có Diệp Tử tới trấn áp…… Ai, bất quá đây là lần đầu tiên cô tham gia dự thi, cũng khôngcó kinh nghiệm gì, được hay không được cũng không sao, bây giờ còn rất nhều tiết mục, thì cô vẫn còn cơ hội.”

thật sự thì Quan Quan cũng chẳng có hi vọng gì, Diệp Chanh vốn được công nhận là đồ bỏ đi, ngu ngốc lại nhiều tiền, ngay cả vào học trường điện ảnh cũng dùng tiền để mua, bằng không người xấu xí như vậy, lại quê mùa, sao có thể trở thành mình tinh kia chứ.

Với loại ngu xuẩn lắm tiền này, cho dù chắc chắn bị loại nhưng Quan Quan vẫn cố sức đưa cô tham gia, thất bại thì lần sau lại mang tiền đến tìm mình, lại còn có thể kiếm chác được không ít, ai bảo dễ moi tiền từ chỗ cô ta chứ.

Diệp Chanh nhanh chóng lấy quần áo trong túi ra thay, nhìn qua nhìn lại thấy bên trong toàn màu sắc xinh đẹp, xem ra cạnh tranh rất cao, bản thể này vậy mà không chịu hiểu mình có bao nhiêu sức cứ vậy vung tiền đi đăng kí.

Lúc này, có người kêu to, “Oa, Diệp Tử tới rồi.”

Lập tức, phía trước liền chật kín.

Diệp Tử nhân khí rất cao, người đến xem vô số.

Mà so với người mới như Diệp Chanh không màng hình tượng mà chạy loạn khắp nơi, Diệp Tử lại mang một bộ quần áo dạo phố, từ túi cho đến giày cũng là hàng hiệu cao cấp, bên người tiền hô hậu ủng, bảo vệ, trợ lý cả đống người.

Fan điên cuồng kêu, “Diệp Tử, Diệp Tử, chúng tôi mãi bên cô, cô mãi mãi là nữ thần trong lòng chúng tôi.”

Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào, dáng vẽ nữ thần, vừa nhìn đã nhận ra đây là thiên kim tiểu thư ung dung cao quý, lại rất thân thiết chụp ảnh lưu niệm cùng fan.

Fan coi cô ta như công chúa, cam nguyện làm nô lệ cho cô ta, cứ hèn mọn như vậy ở bên dưới mà tung hô.

Diệp Tử cứ như vây được vây quanh cho đến xe bảo mẫu xa hoa.

Mọi người phía sau vẫn còn bàn tán, “So với chúng ta thật không giống nhau, Diệp Tử quá đẹp, quá cao quý, có phải hay không mang dòng máu quý tộc?”

Diệp Chanh nghe, không khỏi cười lạnh, vừa mới còn ở Mộ gia bệnh sắp chết, chớp mắt một cái đã chạy đến dây giả vờ giả vịt, xem ra cơ thể cô ta, so với người đang bị thương là mình còn khỏe hơn.

Diệp Chanh hừ lạnh một cái, như vậy lặng yên không một tiếng động đi qua.

Bên cạnh liền chú ý đến một bóng dáng xinh đẹp.

“Oa, đó là ai, thật xinh đẹp quá.”

Có người nhỏ giọng nói thầm, cũng không có nhiều người chú ý đến hình bóng xinh đẹp vừa ngang qua

Mà bên trong.

Cuộc thi tuyển đã bừng bừng khí thế.

Đến cuối cùng, ban giám khảo đều buồn muốn ngủ cả rồi, bên dưới nhìn thấy toàn bộ dáng lười biếng.

“Người tiếp theo, Diệp Chanh.”

Giám khảo gọi tên

không có ai lên.

“không có ai sao? không có ai lên thì người tiếp theo.”

Giám khảo vừa định gọi người tiếp theo.

“Có”

một giọng nói trong sáng, trong nghịch ngợm lại mang vài phần chế nhạo, trực tiếp từ sau sân khấu vang đến.

So với quần áo khó coi của bản thể thì cô cứ mặc nguyên bộ đồ ngủ lên sân khấu.

Dáng vẻ lười biếng, mang theo chút buồn ngủ, cũng không nghe lời Quan Quan trang điểm, mà cô cũng không có thời gian để mà trang điểm, mộc mạt như vậy mà đến.

Nhưng mà vẫn là……

Quá đẹp.

Vốn dĩ mặt mộc, khuôn mặt chính là như vậy, bên dưới nhìn vào cũng không thua kém gì các minh tinh hiện thời.

“Đây là ai?”

“Xinh đẹp như vậy, trước kia ở trường chưa từng gặp qua.”

“Quá đẹp, trước giờ chưa hề gặp cô gái nào xinh đẹp đến thế, lại là mặt mộc đẹp như vậy.?

hiện trường liền một trận bàn tán nổ lên, đem vị giám khảo đang muốn ngủ gật kia lập tức lấy lại tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.