Diệp Chanh vẻ mặt không thành lời chỉ nhìn, cảm thấy Mộ Dạ Lê này là cố ý chỉnh mình đây.
Nhưng mà sau đó…
“cô Diệp, đây là hoa Mộ thiếu tặng cô, mong cô ký nhận…”
Lại thêm một bó hoa cực phẩm được đưa đến.
Diệp Chanh chết lặng nhận lấy, dưới con mắt hâm mộ của người khác, lại tiếp túc ký nhận.
Tiếp theo, quả nhiên một cái khác lại đưa đến..
“Chào cô, cô Diệp, đây là của Mộ thiếu tặng cô…”
“cô Diệp, Mộ thiếu…”
“Đủ rồi.” Diệp Chanh chịu hết nổi rồi “Các anh còn bao nhiêu, có thể đưa đến cùng lúc không?”
Người nọ ngạc nhiên, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như trước “Mộ thiếu nói, không biết cô thích loại hoa nào, cho nên dứt khoát mỗi loại liền một bó, cô yên tâm, còn có một bó nữa.”
“…”
Sau đó, cả nhà chất đầy hoa tươi.
Lập tức, người cả đoàn phim đều kéo đến, nhìn những bó hoa tươi này, trong mắt đều toát ra tia sáng hoang mang khó tin được.
“Nhà giàu đúng là nhà giàu, các tặng hoa cũng rất khí phách.”
“Mộ Dạ Lê thật trâu a, tặng quà như vậy, ai nha, thật sự là rất coi trong Diệp Chanh rồi a.”
“Hoa này đều là hoa quý đó, lấy một bó ra cũng là quý giá rồi, nhiều hoa đặt cùng nhay như thế này, chẳng phải là quý muốn chết sao”
“thật mơ ước được nhận một bó a.”
“Mới vừa rồi là ai nói Mộ thiếu nổi giận, Diệp Chanh muốn xong đời rồi, tôi thấy…… Mộ thiếu căn bản là không nổi giận a.”
“thật là hâm mộ Diệp Chanh quá đi.”
Lúc này, Diệp Chanh chỉ cảm thấy rất đau đầu, nhìn hoa chất đầy nhà như thế, nhất lời không nói thành lời.
An Khả Nhi sớm đã thấy mất mặt, nhìn không được chạy vào bên trong, không dám ló mặt ra.
Mọi người chỉ lo ngắm hoa, nói với Diệp Chanh “Nhiều hoa thế này, Diệp Chanh, cô muốn đem về nhà bằng cách nào?”
Diệp Chanh nhìn nhìn, nói với mọi người “ A …Các cô có ai muốn nhận giúp tôi một bó không, tôi lấy về cũng không biết làm gì….”
Mọi người chính là đang chờ câu này của cô đây.
“thật tốt quá, ai nha, tôi có thể coi như là Mộ thiếu tặng hoa cho tôi nha.”
Mọi người liền không khách khí tranh nhau bó hoa mà nhìn thấy quý nhất.
“Tránh ra, đây là hoa Mộ thiếu tặng cho Diệp Chanh, cô cho rằng cô đẹp bằng Diệp Chanh sao?”
“Ô ô thật hâm mộ Diệp Chanh quá.”
Vừa thấy có người chạy đến, mọi người liên nhanh chân nhao nhao chạy đến tranh hoa đẹp.
Cuối cùng, một nhà đầy hoa cũng bị mấy cô nàng này tiêu diệt sạch, Diệp Chanh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Dạ Lê này thật đúng là tìm việc cho mình làm mà.
Sau khi Diệp Chanh trở vể phòng, nhìn thấy điện thoại có tin nhắn gửi đến.
“Hoa thích không?”
Là Mộ Dạ Lê gửi đến.
Diệp Chanh hừ một cái, trả lại anh đúng một chữ.
“Cút.”
……
Mộ Dạ Lê ngồi trên xe, thông qua kình chiếu hậu, Mộ Đại nhìn thấy Mộ Dạ Lê yên lặng cười nhẹ một cái đầy khả nghi với màn hình điện thoại.
Đảo mắt nhìn, đó là cùng nhắn tin với Diệp Chanh.
Mộ thiếu nhà bọn họ, trước nay đều lười gỏ chữ, vậy mà lại viết tin nhắn….
Hơn nữa…
Bây giờ là Diệp Chanh thẳng thừng nói tiên sinh nhà mình cút, vậy mà tiên sinh nhà mình lại khôngnhững không nổi giận mà ngược lại còn cười.
Xong rồi, xong rồi, đúng thật là tiên sinh đã bị trúng độc rồi….
Mộ Đại cảm thấy sớm muộn gì Diệp Chanh này cũng là cái tai họa.
Sau khi xuống xe, anh liền đi đến đi lui.
một Thất một mặt đầy vui mừng đi lướt qua anh một cái.
“Ai, cậu đi đâu đó.”
“A, tiên sinh nói em đi đữa bữa khuya cho phu nhân.”
Gì, bây giờ Thiết kỵ quân đều bắt đầu làm chân chạy vặt rồi sao?