“Cậu không cảm thấy, cậu đường đường là thủ lĩnh thiết kỵ mà lại chạy vặt mang đồ ăn khuya cho mộtcô gái, thật sự quá nhục nhã danh dự đi.”
Mộ Thất không cảm thấy như vậy, cậu cảm thấy có thể đưa cơm cho phu nhân chính là vinh hạnh lớn lao rồi!
“Sao có thể chứ, phu nhân cũng đâu phải là cô gái bình thường chứ.”
Mộ Đại nói “Này, cậu đừng bởi vì một lần trùng hợp liền đã bị người ta thu thập sai bảo nhé.”
Mộ Thất đã nói qua với Mộ Đại không biết bao nhiêu lần rồi, phu nhân thật sự là đã cứu bọn họ, như mà nhất quyết lại không tin.
Chỉ nói nhất định là do trùng hợp.
Mộ Thất biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể nói “Dù sao nói với anh cũng không được gì, em đitrước đây, phu nhân gầy như vậy, không ăn nhiều một chút là không được.”
“….”
Mộ Đại nhìn Mộ Thất rời đi, vừa muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy Mộ Dạ Lê gọi “Mộ Đại.”
“Tiên sinh……”
“Mộ Thất, Mộ Bát còn nhỏ, cậu là người trầm ổn nhất trong bọn họ, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cậu hoàn thành.”
“Dạ, tiên sinh.” Mộ Đại trở nên nghiêm túc.
“Bắt đầu từ ngày mai, cậu âm thầm đi theo phu nhân, nếu sau lưng có người dám quấy rầy cô ấy, cậu phải báo cho tôi ngay lập tức.” Mộ Dạ Lê vuốt vuốt cằm mình có chút suy nghĩ mói.
Diệp Chanh này, một lần diễn xuất liền động lòng người như vậy, anh thật là ko lắng trong đoàn phim sẽ có người có ý nghĩ không an phận với cô, đặc biệt là cái tên Quân Lương Dạ kia.
Mộ Đại đứng ngây tại chỗ, nhất thời cho là mình nghe nhầm.
Nhưng mà Mộ Dạ Lê thấy cậu cả buổi cũng không phản ứng, nâng mắt hỏi “Hả?”
Thiết kỵ quân là thân tín trung thành nhất của Mộ Dạ Lê, tất nhiên sẽ không có bất kể chống đối nào đối với mệnh lệnh, thấy Mộ Dạ Lê nhìn mình, Mộ Đại vội cúi đầu nói “Dạ, tiên sinh.”
Nhưng mà, nội tâm Mộ Đại thật sự là không muốn!
Mình đường đường là thống lĩnh thiết kỵ vậy mà lại đi theo dõi một cô gái…
Mẹ ơi, này so với mấy thám tử tư chó má dán quảng cáo đầy bên ngoài kia có gì khác nhau đâu…
Cứ nghĩ bọn họ lưu danh hậu thế như vậy, nhiều năm đi đến nơi nào cũng được người kính ngưỡng như vậy….
Vậy mà bây giờ….
Nhưng là, thiết kỵ quân nghe theo mệnh lệnh và sự giám hộ của Mộ gia, tuyệt đối không hai lòng, Mộ Đại dù có trong lòng không muốn vẫn chỉ có thể là nghe theo mệnh lệnh.
….
Diệp Chanh ở đoàn phim kỳ thật là dân trạch.
cô ở trong phòng không có việc gì chỉ là mở máy tính nói chuyện phím với Cung Dã.
Do dung Wechat để nói chuyện, lại bởi vì cảm thấy mắt nhìn chăm chăm quá nhiều, sẽ không tùy tiện mà ra ngoài.
Rãnh rỗi thì xem chút tin tức, xem động thái gần đây của QM.
Bổng nhiên QM không rõ tung tích, trong lòng cô còn có chút bất an.
“Nhị sư huynh, gọi nhị sư huynh.” Diệp Chanh nói với Cung Dã qua Wechat.
Cung Dã: “Làm sao vậy tiểu sư muội, có phải nhớ anh hay không?”
Diệp Chanh: “QM bỗng dưng mất tích, không phải là đang tính kế gì chứ?”
Cung Dã: “Em là lo lắng anh ta sẽ tiếp tục đấu đá với Mộ Dạ Lê sao, yên tâm đi, Mộ Dạ Lê nếu đã là người duy nhất trên thế giới này được QM coi là kẻ thù, như vậy đã nói lên thức lực của anh ta, là trêncơ của QM cho nên QM mới chết sống mà không đụng đến anh ta được, mỗi lần đều bị Mộ Dạ Lê áp xuống.”
“Ai là lo cho anh ta chứ, em là lo Mộ Dạ Lê với hắn đấu đá với nhau lại lôi thân phận em ra ngoài anhsáng thôi.”
Diệp Chanh giận gõ mạnh vào điện thoại.
Cảm thấy có ánh mắt đang gắt gao nhìn chăm chăm mình không rời ngoài cửa sổ.
Ui a, có người đang giám thị mình.
thật đúng là đã lâu chưa có ai gan to đến thế đâu.