Diệp Chanh còn đang ăn đồ ăn, lúc này nghe thấy người đối diện bỗng nhiên lên tiếng “Diệp Chanh, trước kia cháu không thế này đâu, đi phẫu thuật khi nào, chúng ta cũng không biết vậy.”
Diệp Chanh ngẩn đầu lên, nhìn người phụ nữ đối diện, là họ hàng của Dung Lệ Hoa, cô nên gọi mộttiếng dì nhỏ.
Nhìn đến cảnh Diệp Chanh vừa đến, Diệp Tử ngồi bên cạnh vô cùng cô đơn, Dung Lệ Hoa, hùng hổ giận dữ mà không dám nói gì, cho nên Dung Lệ Mỹ liền châm chọc, dù sao cô cũng không như Diệp Tử muốn tiếp tục ở cùng Mộ Dạ Lê, cô vì bất bình cho Diệp Tử, chứ cũng không liên quan gì.
Mộ Dạ Lê nghe vậy, cũng nâng con ngươi lên, quét mắt nhìn về phía Dung Lệ Mỹ đang ở đối diện.
Ánh mắt lạnh lẽo, làm Dung Lệ Mỹ lập tức bị dọa nhanh cúi đầu xuống.
Diệp Chanh cười nói “Cảm ơn dì nhỏ khích lệ, có điều dao kéo con là không dám, gương mặt này như thế nào là cho ba con cho con, con cảm thấy không cần thiết phải đi chỉnh sửa.”
Diệp Vinh Quang nghe xong liền muốn khen ngợi, cứ ngồi chỗ kia mà cười tủm tỉm gật đầu.
Dung Lệ Hoa liền càng thêm tức, chọt Diệp Tử một cái nói “Đúng rồi, Vinh Quang, Diệp Tử vì ông mà chuẩn bị một món quà sinh nhật đặc biệt đó.”
Diệp Vinh Quang nghe qua, cười vô cùng ấm áp “Đúng không Diệp Tử?”
“Đúng vậy, Diệp Tử của chúng ta rất có lòng, cố ý chuẩn bị trước, mau, Diệp Tử, con lên biễu diễn mộtchút tặng cho ba đi.” Dung Lệ Hoa đẩy cô lên.
Vẻ mặt Diệp Tử mang bộ thẹn thùng “Dạ được, hy vọng ba sẽ không ghét bỏ, con cố ý học vì để đàn cho ba nghe.”
“Đây đều là thành ý của con, ba con sao lại ghét bỏ được.”
Diệp Tử liền nâng váy, nhìn qua Mộ Dạ lê phía đối diện.
Bởi vì có Mộ Dạ Lê ở đây, cho nên lần này cô cố ý dốc lòng, mọi người nhìn người làm mang đàn violon lên, còn kinh ngạc cảm thán “Diệp Tử còn biết đàn violon a.”
Dung Lệ Hoa cười vô cùng kiêu ngạo “Đó là Diệp Tử nhà tôi, cái gì cũng học một ít, đặc biệt là đối với nghệ thuật cao nhã, vô cùng mê muội.”
Dung Lệ Mỹ lập tức thêm vào “Đúng vậy, Diệp Tử chính là học cái gì ra cái đó, thông minh vô cùng, tôi lớn như vậy rồi, còn chưa gặp qua cô gái nào thông minh như Diệp Tử đâu, lại còn có khí chất như vậy, chị, anh rể, hai người thật có phúc nha.”
Dưới sự khen ngợi của mọi người, Diệp Tử bước lên bục, cười càng nhu hòa, đứng ở nơi đó, hơi nghiêng nghiêng con mắt, dùng tư thế tốt nhất, đối mặt với người xem, sau đó một khúc nhạc nhẹ nhàng từ violon vang lên.
Diệp Vinh Quang cũng đang lắng nghe, khi nghe được khúc nhạc dạo, đôi mắt đầy kích động mở to “Ai nha, cái này là khi tôi tham gia quân ngũ rất thích nghe ca khúc này.”
Diệp Chanh cũng liền nghe ra được, chỉ cúi đầu cười cười.
Đó là một ca khúc quân hành của Liên Xô cũ, vốn dùng piano để đàn, bây giờ dùng violon, cho nên thanh âm cũng rất êm tai.
Hẳn là Diệp Tử đã vất vả học một thời gian, cho nên kéo đàn cũng không tệ lắm.
Bên dưới, Dung Lệ Hoa cười đến độ nếp nhăn tập họp lại đầy mặt, thật giống như hoa cúc nở rộ.
“Đúng vậy, Diệp Tử biết ông vẫn luôn nhớ về thời gian tham gia quân ngũ, cố ý đi học, một tháng trước, con bé còn không biết kéo đàn đâu, một tháng này luyện tập không ngừng nghỉ đó.”
Dung Lệ Mỹ liền hùa theo “Mới một tháng, lại đàn tốt như vậy, mọi người xem thủ pháp kia đi, tôi chính là cô giáo dạy nhạc, tôi biết, loại nhạc này, kéo lên rất là khó, cô xem cử động của bàn tay nhỏ kia, so với người khác chính là phản ứng không thể nhanh đến như vậy.”