Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 214: Đây mới là tâm ý thật sự



Ai dám ghét bỏ tâm ý của Mộ Dạ Lê.

anh có thể đến đây đã là tâm ý lớn nhất rồi.

Mọi người thấy vậy đều đồng cảm nhìn Dung Lệ Hoa, nhưng cũng cảm thấy bà ta cũng có điểm thậtquá đáng, cũng khó trách Mộ Dạ Lê nổi giận.

Có người nhanh chóng chuyển đề tài “Ai nha, Vinh Quang, ông cũng thật là có đứa con rể tốt đến như vậy, mau mau xem thử, con rể tốt tặng ông quà gì đi.”

Diệp Vinh Quang nhanh tay, mở hộp quà ra xem.

Chỉ thấy bên trong là một quả đào trường thọ bằng ngọc xanh biếc.

“Chúc ba mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có sáng mai.” Mộ Dạ Lê nhàn nhạt nói.

Người bên cạnh lập tức vây xem, muồn nhìn một chút quà tặng của Mộ Dạ Lê đưa đến, là đồ vật quý hiếm gì.

Vừa thấy được lại càng thêm kinh ngạc.

“Ai nha, xem màu sắc của ngọc này.”

“Nhìn kìa, thật trong suốt.”

“Bây giờ chính là không tìm được tỉ lệ hoàn hảo đến như vậy đâu.”

“âm nhạc tôi còn không biết nhưng cái này thì tôi hiểu, tôi chính là có ít nhiều năm xem đồ cổ, khối ngọc này, tuyệt đối là giá trị cao, đào mừng thọ được làm tinh xảo như vậy, thật là tuyệt phẩm.”

“Đó là tự nhiên, đồ Mộ thiếu đưa đến, còn có thể không tốt sao.”

“Vinh Quang, ông thật làm tôi hâm mộ quá.”

Mọi người nhất thời vây lại đây, tất cả chỉ là cảm thán cùng kinh ngạc.

Có người còn nhìn Dung Lệ Hoa bên kia nói thầm “Cái gì là tâm ý, học một điệu múa, đàn một khúc nhặc, đó chính là tâm ý sao, cái này giá trị cao như vậy, Mộ thiếu còn bỏ ra như vậy, đây mới là tâm ý đó.”

Lập tức, Dung Lệ Hoa lại cảm thấy trên mặt càng thêm đau rát.

Diệp Tử cũng nhịn không được, ngồi bên kia cười gượng, căn bản là không biết nói cái gì cho tốt.

Diệp Chanh nhìn lướt qua khối ngọc, thật sự là cảm thấy siêu đẹp, nhưng mà cũng không có nghiên cứu gì về ngọc, chỉ là nhìn dáng vẻ Diệp Vinh Quang vui vẻ đến như vậy, phỏng chừng là món đồ đó cũng rất là có mặt mũi.

Diệp Chanh nhìn đối diện, Diệp Tử cùng Dung Lệ Hoa đang cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

Diệp Chanh hừ lạnh, cứ nghĩ hai mẹ con nhà này lợi hại lắm, chỉ là dựa vào đấy mà lừa lọc, chính là đào hố chôn không ít danh tốt a.

Dù sao cũng có rất nhiều người không hiểu biết này nọ, hai mẹ con họ nói cái gì, bên ngoài liền lan truyền cái đó.

Khó trách bên ngoài lại nâng Diệp Tử lên đến như vậy, thật là tốt giống như cô ta thất sự rất lợi hại, xem ra, đều là nhờ vào cái miệng khoác lác của Dung Lệ Hoa không ít.

Mộ Dạ Lê nhìn bên kia hừ lạnh.

Rất nhanh bữa tiệc cũng kết thúc, còn có người đến hỏi Diệp Chanh “Diệp Chanh à, con học đàn violon ở đâu vậy, đứa nhỏ nhà dì gần đây cũng muốn đi học.”

Diệp Chanh cười cười nói “Cái này á, con là học trên máy tính thôi, các cô dì vẫn là nên đi hỏi ở mấy trường chuyên môn đi, đừng không có việc gì lại để mấy tên giả danh lừa bịp, nếu thật là người có tiếng, làm sao rảnh rỗi mà dạy chúng ta.”

Lúc này, Diệp Tử đang đi cạnh một bên, nghe được lời này, càng cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhanh đi ra ngoài.

Diệp Tử đi ra ngoài nhìn thấy Mộ Dạ lê, chớp mắt liền nhanh đi qua.

“Dạ Lê…”

Mộ Dạ Lê quay đầu, nhìn Diệp Tử đi đến, hơi dừng bước.

Vừa định nói chuyện, liền thấy Dung Lệ Hoa từ phía sau ra đến, lắc đầu nói với Diệp Tử “Quản mẹ của cô cho tốt vào.”

Trong lòng Diệp Tử chùng xuống.

Nhưng là nhìn thấy Dung Lệ Hoa, lúc này chỉ có thể nói “Mẹ em là như vậy, thật ra chỉ là chuyện nhỏ, mẹ liền một hai nói mãi, em đôi khi cũng là….”

nói rồi, cô đỏ cả mắt, một dáng oan uổng, như vừa bị người làm liên lụy.

Mộ Dạ Lệ nghĩ cũng không muốn nhìn, phẩy tay nói “Tôi đi trước.”

Thấy Diệp Chanh đến đây, Mộ Dạ Lê vội đi qua đón.

“đi thôi, lên xe.”

Diệp Tử nhìn Diệp Chanh đi đến, tức giận cắn răng rắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.