“Cần tiêm cái gì thì cứ tiêm đi.” Mộ Dạ Lê lại nói
“…..”
Cái gì á, xem cô thành cái gì, còn là đều tiêm đi….
“không cần! Chút vết thương này, hoàn toàn không cần tiêm, anh xem, em đã hết đau rồi, còn tung tăng nhảy nhót được mà.”
Diệp Chanh liền chạy qua lại một vòng.
Mộ Dạ Lê nhíu mi, ấn cô xuống, nghiêm túc nói “không được, anh đã nói, em đừng vì sợ anh lo lắng mà giả vờ như không có việc gì, miệng vết thương này lớn như vậy, sao lại không đau kia chứ.”
“…..”
Âu Dương đứng bên cạnh nói “Tớ có thể xin tránh đi không?”
Mộ Dạ Lê nhìn anh.
Âu Dương tạo một dáng như đang muốn nôn ói “Tớ cảm thấy tớ đang choáng váng vì cậu.”
đã nghe qua say xe, chứ chưa nghe qua choáng váng vì người!
Âu Dương nhìn Mộ Dạ Lê, trong lòng nghĩ, chắc chắn là cậu, gọi tớ để không phải để xem cậu show ân á à?
Mộ Dạ Lê liền nắm lấy cổ áo Âu Dương “Tiêm thuốc trước rồi cậu có thể lập tức lăn đi.”
“Được, được, tiêm thì tiêm, cậu lôi kéo tớ làm gì.”
Âu Dương cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh “Tiêm thuốc giảm sốt, chỉ là tiêm vào mông.”
“……”
Tiêm vào mông……
Chính là cởi quần ra, rồi tiêm lên mông sao?
Diệp Chanh trong lòng rất là cự tuyệt.
Nhưng mà còn không đợi cô từ chối, Mộ Dạ Lê cũng đã nghĩ đến.
“không cần, cậu bây giờ có thể lăn rồi.”
“Ai?”
Mộ Dạ Lê bế Diệp Chanh lên “Về nhà.”
Mộ Dạ Lê nghĩ, về nhà để bác sĩ trong nhà tiêm cho cô.
Âu Dương nghĩ, quả nhiên nha, nói là tiêm vào mông, lập tức liền không làm.
anh cũng thật rất nghi ngờ, cái người đàn ông cuồng vợ đến độ biến thái này lại là Mộ Dạ Lê sao?
Nhưng đáp án là, không cần nói cũng biết.
Âu Dương quát “Cậu làm gì đó, không phải là tiêm sao?”
Mộ Dạ Lê nói thẳng “Y thuật cậu không cao, tớ đi tìm người khác.”
“….”
Bác sĩ phái sau, run rẩy khóe miệng, suy nghĩ, Mộ thiếu đúng là Mộ thiếu, cũng dám nghi ngờ trình độ của bác sĩ Âu Dương a.
Bác sĩ Âu Dương kia chính là thiên tài trong giới y học, gia đình có truyền thống y đức, hơn mười tuổi lần đầu tiên thuyết trình luân văn y học “Tế bào sinh sản” Lập tức gây chấn động thế giới, càng khôngcần phải nói đến kỹ thuật giải phẫu não.
Nhưng mà bây giờ người được xưng là đôi tay thần y Âu Dương vậy mà lại bị Mộ thiếu nói là kỹ thuật không tốt.
Được rồi, từ chuyện Âu Dương bị gọi đến chỉ để xem cái đầu gối bị trầy kia, thì nên biết, quan hệ giữa Âu Dương cùng Mộ thiếu là thế nào.
Bác sĩ với ánh mắt trong mong nhìn Âu Dương cùng Mộ Dạ Lê đi ra ngoài.
Âu Dương nói “thật là không cần tớ à?”
“Hoàn toàn không cần.”
“Được rồi, tiện thể đưa tớ về chung đi, tớ là chạy thẳng đến, xe cũng không có đi.”
Âu Dương ngòi phía trước, đóng cửa xe lại.
Mộ Dạ Lê cẩn thận buông Diệp Chanh xuống, cúi đầu nhìn đầu gối cô.
“không còn chảy máu chứ?”
“đã không chảy lâu rồi….”
“Đau thì nói anh, không được tự mình chịu đựng đó.”
“….. không đau.”
“Mộ Bát, chạy chậm thôi, đừng làm đầu gối phu nhân đau.”
“…..”
Âu Dương nói “Dừng, Mộ Bát, để tôi xuống xe.”
anh thật sự là không nghĩ muốn xem Mộ Dạ Lê show ân ái như vậy nữa đâu!
thật là xem Diệp Chanh mong manh như giấy, lại còn cẩn thận như vậy.
Âu Dương khó có thể tưởng tượng được, hiện tại trước mắt mình, người đàn ông dịu dàng tình cảm không thể tả hết này vậy mà là Mộ Dạ Lê!
Mộ Dạ Lê lại nhíu mày lần nữa “Âu Dương, cậu là muốn lên hay xuống xe, có thể quyết định hay khônghả, chút thì dừng xe, chút lại lái xe…Diệp Chanh mới mất máu, dễ bị say xe đó.
“……”
Xuống xe, kiên quyết muốn xuống xe, đánh chết anh cũng không leo lê chiếc xe nào mà có hai người này ngồi đâu.