Âu Dương đi rồi, Mộ Dạ Lê mang Diệp Chanh cùng nhau về nhà.
Về đến nhà rồi, gọi bác sĩ nữ đế tiêm cho Diệp Chanh.
Bất quá dưới thái độ kiên quyết của cô, cuối cùng cũng là tiêm vào tay.
Đường đường là Tố Diện S mà để người ta đánh mông tiêm thuốc, Diệp Chanh cô cũng không thể nào tiếp nhận được.
Diệp Chanh nhanh lên mạng xem một chút, thành phần ngọc, đi xem thử quả đào mừng thọ xanh ngọc kia, rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
Quả nhiên, cô liền lên mạng xem thử.
“A a a … Mộ Dạ Lê, anh đưa cho Diệp… anh tặng cho ba em quả đào thọ kia, vậy mà giá hơn ngàn vạn.”
Mộ Dạ Lê quay đầu nhìn sơ qua “Vậy hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết sao?”
“anh lấy của mẹ, cũng không hỏi là bao nhiêu tiền.”
“…”
Diệp Chanh nghĩ, tặng cho Diệp Vinh Quang làm gì chứ, cho cô là được rồi, thật là…”
Mộ Dạ Lê nói “Bất quá là một chút tâm ý của chúng ta, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, anh biết có chút lợi, lần sau em về nhà coi như là bồi thường cho họ.”
“……”
Lợi cái gì chứ……
cô rõ ràng là ghét bỏ mà.
“không cần, cho họ nhiều đồ quý giá như vậy làm gì.”
Mộ Dạ Lê nhìn cô một cái, chỉ là cảm thấy, xme ra mối quan hệ của cô với người nhà không tốt lắm.
Mộ Dạ Lê cho người điều tra qua, đại để là bởi vì từ nhỏ do việc cô xuất thân từ nông thôn, cho nên làm người không thích.
Tuy là người cô không thích, anh liền cũng không thích, chỉ là anh vẫn hy vọng, người Diệp gia đối với Diệp Chanh tôn trọng hơn, quan tâm hơn, nếu là không thể thì ít nhất là kiêng kị.
Mà không phải qua mấy lời đồn đãi kia, bởi vì là con riêng nên mới bị kinh thường.
Mộ Dạ Lê nói “Cho nhà mẹ đẻ em tiền, em còn không vui a.”
Diệp Chanh với ánh mắt trông chờ nhìn anh “anh cho nhà mẹ đẻ em làm gì, anh cho thẳng em là được rồi.”
Mộ Dạ Lê híp mắt, nhéo cái mũi nhỏ của cô một chút “Của anh còn không phải của em, em nghĩ muốn cái gì, còn không phải tự mình đi mua là được sao.”
“……”
Quá có lệ rồi.
Hừ, không nghĩ cho thì thôi.
Diệp Chanh đứng dậy, nhảy đi tắm.
Mộ Dạ Lê vội gọi qua giúp cô.
Con bé này, thật là cứng đầu, đầu gối thành ra như vậy, còn tự mình chạy đi tắm rữa, vào nước thì làm sao bậy giờ.
Lúc này, nghe tiếng nước ào ào bên trong, trái tim Mộ Dạ Lê ngứa ngáy không dừng.
“không được, Diệp Chanh còn đang bị thương, vẫn là thôi đi.” Mộ Dạ Lê cảm thấy mình nên rời đi, rồi lại không đi được, do dự nửa ngày, vẫn là nhịn không được, chạy nhanh về phòng trước, không được nói, tự mình giải quyết trước rồi tính….
…..
Diệp Tử đang ở nhà an ủi mẹ mình mới bị dạy dỗ cả một ngày.
“Mẹ, mẹ nên ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày, đừng đi ra ngoài.”
“Ô ô, ba con thật muốn giam lỏng mẹ, không cho mẹ ra ngoài, con nói với ba con đi, mẹ ở đây sẽ chán mà chết mất.”
Diệp Tử cũng thật khó xử “Con nói sao với ba đây, ba vẫn còn nổi nóng, mẹ, con biết là mẹ muốn tốt cho con, nhưng lần sau đừng xúc động như vậy, đặc biệt là làm trước mặt Mộ Dạ Lê.”
Dung Lệ Hoa tức giận nói “Ai biết được con nhỏ Diệp Chanh kia, bây giờ vậy mà đem Mộ Dạ Lê mê mẫn xoay quanh nó, cả ngày hôm nay đều là đứng bên cạnh nó.”
Diệp Tử nghe xong cắn môi dưới, khổ sở không thành lời.
Trong lòng nghĩ, hôm nay còn không phải do biểu hiện của mẹ sao, chọc cho Mộ Dạ Lê không vui, xem ra lần sau không thể nhờ cậy gì vào mẹ mình được nữa.
cô nói “Con có rất nhiều cách để Dạ Lê hồi tâm chuyển ý, lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, lần này Dạ Lê đến vẫn là vì do con gọi anh ấy đến.