Nơi này xem như hạng người nào cũng có, hỗn tạp, đen thành một cụm.
một người đàn ông xăm trổ đầy mình, nhìn Diệp Chanh, lập tức có hứng thú.
Trước giờ chưa thấy qua phụ nữ, tuy rằng che đậy khá nhiều, nhưng nhìn đường cong này, khuôn mặt mơ hồ này, liền biết đây là một người đẹp nha.
Diệp Chanh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái “Lão dây xích vàng, đó là lão đại của anh phải không?”
“Cái gì?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi ông ta mấy câu.”
Hình xăm nhíu mi, lão đại của họ đúng là đeo dây xích vàng.
“cô muốn hỏi lão đại cái gì?” anh ta hỏi.
Diệp Chanh cười “Hỏi cánh tay ông ta có tốt hơn chưa thôi.”
“……”
Cái gì?
Chuyện lão đại nhà họ bị trật khớp tay, chính là chưa từng nói với bất cứ người nào...
Bởi vì quá mất mặt.....
Cho nên gần đây, lão đại nhà họ đều nhốt mình trong nhà, không gặp ai, miễn bị người ta nhìn thấy cánh tay mình động cũng động không được, hỏi sao lão đại dám ra ngoài...
“cô cô cô....”
Diệp Chanh thẳng tay túm cổ áo hình xăm “đi, đưa tôi đi vào, lão nhìn thấy tôi liền tự hiểu.”
âm nhạc đinh tai nhức óc, hình xăm nọ bị một cô gái gầy yếu, lôi thẳng vào bên trong, gã liền cảm thấy ngạc nhiên, không chút hồ đồ, đưa Diệp Chanh đi vào trong.
Cửa bị đẩy ra...
Bên trong ồn ào, có người hỏi “Làm gì, ai cho mày không có việc gì liền dẫn người đi vào hả?”
“Đúng là, mang người ngoài vào cũng không nói trước một tiếng, càng ngày càng không phép tắc, coi chừng ăn bang quy.”
Hình xăm cùng muốn giải thích, nhưng mà, cô gái phía sau đi vào, hơi mỉm cười, đem nón lưỡi trai trênđầu lấy xuống, lão dây chuyền vàng bên trong còn đang ngậm thuốc lá, trực tiếp bị dọa thiếu chút nữa quỳ xuống.
Ai u, Diệp Chanh...
Bà cô này, sao lại tìm đến tận cửa thế này.
Nhìn thấy lão đại nhà mình thâm thể mềm nhũn, vài người đi theo đều giật cả mình, lại nhìn thấy người trước mắt là ai, lập tức cũng... không còn tâm trạng...
“Diệp... cô Diệp, cô đến làm gì....”
“cô cũng đến mà không nói trước một tiếng, mau mau đi vào, người đâu, mau lấy nước cho cô Diệp....”
“cô Diệp, cô đường xa đến đây, hẳn là nên nói trước để chúng tôi đón tiếp cô thật tốt....”
Bọn họ đều bắt đầu lựa lời mà nói. Làm hình xăm bên cạnh đứng nhìn chỉ biết sửng sốt với sửng sốt.
Diệp Chanh này.... Ai a, trâu bò như vậy...
Lão đại bọn họ lại sợ như vậy.
Diệp Chanh nói “Xích vàng, tôi có chuyện muốn hỏi lão một chút, lão cùng người này, rốt cuộc có quan hệ gì?”
nói rồi, vút một cái, cô đem lông chim kia ném trên bàn.
Xích vàng sao có thể không biết được lai lịch của lông chim này kia chứ.
Mỗi này QM đều ngắm nhìn trong tay, anh ta là có không ít đồ dùng, đây là ám khí độc quyền của anhta
Xích vàng có chút sợ hãi nhìn người xung quanh, trực tiếp phất tay, cho tất cả mọi người đi ra ngoài.
Diệp Chanh thấy người đều đi hết, cũng bình thản như cũ nhìn xích vàng.
Xích vàng vội ngồi xổm trên mặt đấy, nhìn Diệp Chanh nói “Bà cô ơi, cô đừng hỏi, tôi thấy cô không phải là người thường, cô hẳn là đã biết, người này hành tung không rõ, tôi cũng không biết anh ta đi nơi nào, anh ta là... Đến đây phân phó tôi làm chút chuyện, làm xong, anh ta liền đi, tôi thật sự không biết anh ta đang ở đâu.”
Diệp Chanh nhíu mày “nói vậy là anh ta đúng là đã đến...”