Mộ Dạ Lê nắm tay Diệp Chanh, lướt qua mặt Mộ Đại rời đi, Mộ Đại chỉ thấy tan nát cõi lòng, nhìn Diệp Chanh, trong lòng cuối cùng cũng thừa nhận, ở trong lòng Mộ Dạ Lê... Ô ô ô, bọn họ nào có quan trọng gì bằng phu nhân đâu chứ...
Bây giờ đổi ý còn kịp không?
anh bảo đảm là không bao giờ cùng phu nhân tranh sủng.... À không đúng, tranh đoạt.
Nghĩ đến anh trước nay đến Mộ gia, vẫn luôn theo bên cạnh Mộ Dạ Lê, trừ bỏ những lần làm nhiệm vụ một mình ra, còn chưa từng rời khỏi, bây giờ thế mà bị đuổi đến hắc lao rồi....
“Tiên sinh...”
Tôi thật sự sẽ không bao giờ nữa!
....
Diệp Chanh bị anh nắm tay đi ra ngoài.
Kim lão đại phía sau đã sớm ngây ngẩn người rồi.
Nhìn thì như không ai quan tâm họ, mới chạy nhanh theo ra ngoài.
Nhưng rồi đi đến cửa, nhìn Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê, bèn gãi gãi đầu, nghĩ là nên đi chào hỏi mộttiếng, lại không dám đến gần, chỉ có thể đứng tại chỗ mà rầu rĩ...
Diệp Chanh nhìn thấy, cười cười đi qua.
“Được rồi, đây không phải là ra khỏi đồn cảnh sát rồi sao, ông về trước đi.”
Đôi mắt Kim lão đại chợt lóe, nhìn Mộ Dạ Lê phía sau/
“cô cùng Mộ Dạ Lê...”
“không có gì, ông không phải là thấy rồi sao, cái này không được nói lung tung a, tôi cũng đã nói qua rồi, khẳng định là có người đến đón chúng ta ra ngoài mà.”
Cho nên vừa rồi cô nói chính là Mộ Dạ Lê sao?
Nhìn Mộ Đại đang đứng ở cửa, chính là người báo cảnh sát?
Kim lão đại yên lặng nghĩ đến điều gì đó.
Diệp Chanh cười gian một cái, nháy mắt với Kim lão đại mấy cái.
Đúng là, vừa từ cửa đi ra, cô đã thấy Mộ Đại, cô liền biết anh ta muốn giở trò quỷ, vài cục cảnh sát, cũng không phải là không có cách ra ngoài nhưng mà cứ an tâm ở lại đó chính là để xem trò hay của Mộ Đại.
anh ta không có việc gì lại tự tìm phiền toái cho mình, hiện tại lại bị sung quân đến hắc lao, cũng khôngtrách được cô nha.
Ai bảo Mộ Đại rảnh rỗi lại khiêu chiến giới hạn của Mộ Dạ Lê là gì, liền không như vậy đi, thì cô cùng là Mộ phu nhân, dám đẩy Mộ phu nhân vào đồn cảnh sát, thân là một thiết kỵ, có ngốc cũng là phải bảo vệ người nhà họ Mộ đi?
Kim lão đại có chút đã hiểu, nhìn Diệp Chanh, càng cảm thấy bội phục, đối với Diệp Chanh, bật lên ngón cái.
Diệp Chanh vậy mà ngoài có quan hệ với QM ra còn có quan hệ mật thiết với Mộ Dạ Lê đối thủ một mất một còn của QM như vậy.
cô gái này...
Xem ra rất đáng sợ.
Diệp Chanh nhảy nhót trở lại bên cạnh Mộ Dạ Lê.
Mộ Dạ Lê nhìn nhìn Kim lão đại bên kia, lại nắm tay Diệp Chanh lên xe.
“Em sao lại ở chung với ông ta?” anh nhíu mày nhìn Kim Lão đại bên ngoài cung kính với Diệp Chanh.
Bang phái này, tuy không tiếp xúc, nhưng mà anh có hiểu biết.
Diệp Chanh nói “không có gì, không đánh không quen nhau, em là đi hỏi vài chuyện thôi, không nghĩ là Mộ Đại lại nhạy cảm như vậy....”
Nhưng mà, lão đại bang phái như vậy, khi không biết quan hệ giữa mình và Diệp Chanh, sao lại sợ hãi Diệp Chanh như vậy?
Mộ Dạ Lê nhìn cô, dáng vẻ âm trầm, thấy cô có vẻ không được tự nhiên.
“Sao vậy, em sẽ không bị người khác làm gì được đâu.”
“Ha ha, ai lo là em bị người ta khi dễ.”
“không lo lắng, vậy anh còn chạy nhanh đến đây làm gì?” Diệp Chanh cười hì hì nói.
“anh là lo lắng em khi dễ người ta thế nào thôi.”
“....”không đáng yêu.
Mộ Dạ Lê đưa tay hung hăng xoa đầu cô “Em thô bạo như vậy, bạo lực như vậy, là một người quậy phá như vậy, còn có thể có người đem em khi dễ sao?”
“.....”
Dù là cô không có phong thái phụ nữ như Diệp Tử, cũng không cần ghét bỏ như vậy chứ.
“Em làm gì có bạo lực.”
Mộ Dạ Lê hừ một tiếng. Còn không bạo lực?
Còn có thể làm mấy lão đại hắc bang cung kính như vậy với mình sao?
anh cũng là, cô gái không phải cô gái như vậy, anh có cái gì mà phải lo lắng thế mà lại chạy bạch bạch đến đồn cảnh sát như vậy...
Có điều, nhìn dáng vẻ đầy sức sống bắn ra tứ phía của cô, anh nhịn không được ấn đầu cô, xoa như vậy, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, trong lòng liền cảm thấy mềm mại mấy phần, có một loại thỏa mãn biến thái a ~~~~