Chuyên viên trang điểm vốn dĩ chờ bên kia, nghe nói Diệp Chanh được sắp phòng hóa trang riêng nên cũng nhanh chạy đến đây, cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, sau đó bắt đầu hóa trang cho cô.
“Hôm nay chúng ta chỉ chụp tạo hình trước, lát nữa Lưu đạo diễn sẽ tự mình đến xem, Chanh tỷ, chuyện của cô với Andehit tỷ, cô ta luôn như vậy, người rất độc đoán.”
Chuyện viên trang điểm cũng khuyên “Đúng vậy, chúng ta vẫn là người mới, rốt cuộc không bằng được người nhiều nhân mạch được, nghe nói cô ta trong vòng này rất lớn, dù sao cũng là... Vợ của đạo diễn Trần.”
Vợ của đạo diễn lớn, nơi nào cũng có người quen.
Đạo diễn Trần Tĩnh Đưc, là đạo diễn hàng đầu quốc tế, rất am hiểu về quay chụp, đạt được không ít giải thưởng ở Hollywood, độ nổi tiếng quốc tế rất cao, thế lực cũng đã vươn tay đến Hollywood rồi, tự nhiên cô ta cũng hưởng ké không ít.
Diệp Chanh cười nói “Tôi với cô ta cũng là nước giếng không chạm nước sông, mọi người đến đóng phim, chứ không phải đến để tranh giành, đúng không?”
Chỉ là cô ta không động mình, mình cũng không động cô ta, chỉ hy vọng, cô ta đừng tự mình đi tìm phiền phức là được.
Tạo hình rất nhanh đã xong.
Bởi vì phim nam chủ cho nên các vai diễn nữ trong đó bất qua chỉ là làm bình hoa.
Diệp Chanh một thân y trang xanh biếc, có vẻ vô cùng nhu hòa, cốn là mang gương mặt sắc bén, trang điểm nhạt một chút, dường như liền thay đổi hoàn toàn.
Mềm mại xinh đẹp như nước xuân, nhuộm ánh sáng rạng rỡ, tựa đóa hoa đào, bị gió xuân thổi đến, mang theo hương hoa.
Chuyên viên trang điểm nhận thấy, mặt của Diệp Chanh rất dễ hóa trang, chỉ cần vài né liền có thể thành, kiểu nào ra kiểu nấy, còn có sự đặc sắc riêng của mình.
“Lưu đạo diễn, anh đến rồi, đã hóa trang xong rồi.”
Lưu An đi vào liền thấy, cái này chính là cảm nhận của anh.
Lưu An cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, nhất thời vô cùng thích a.
“Rất tốt, lát nữa đi chụp ảnh tạo hình, chúng ta hôm nay không làm chuyện gì khác nữa, chủ yếu là hình ảnh, muốn đi Mỹ quay ngoại cảnh, cô biết không?”
Diệp Chanh thật đúng là không biết.
cô và Lâm Vũ Oánh nhìn nhau, vẻ mặt mê mang.
“đi Mỹ?”
........
Mộ Dạ Lê nghe vợ nói là muốn đi Mỹ, sau khi từ công ty chạy về, liền chạy thẳng vào phòng ngủ.
Diệp Chanh đang sắp xếp đồ.
Vali lớn như vậy cũng không mang gì nhiều, một ít đồ trang điểm, một ít quần áo, sao với đứa bé, cômang theo xem ra còn ít hơn.
Bởi Diệp Chanh có thói quen khi làm nhiệm vụ, cố gắng mang càng ít đồ càng tốt, quần áo nhẹ nhàng ra trận, đồ trang điểm thì cũng chỉ mang theo một ít cần thiết, xem như cũng được rồi, bây giờ chủ yếu là không có tiền, bằng không cô càng thích đi đến đâu thì mua đến đó.
Mộ Dạ Lê dựa vào đâu đó nhìn Diệp Chanh “Khi nào em đi?”
“Ngày mai em đi.” Diệp Chanh ngẩng đầu lên nói.
Nhanh như vậy.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, “Để Mộ Thất đi cùng em đi.”
“A? không cần, em đi cùng đoàn phim có nhiều người như vậy, mang theo Thất thì thấy kỳ lắm.”
“Sao mà kỳ?”
“Cậu ấy...”
Cậu ta là thiết kỵ đó nha, tương đối là danh tiếng có thừa, lỡ người ta nhận ra thì cô hết đường chối cãi á.
Quá phiền á...
Chỉ là Mộ Dạ Lê nhìn cô, thật sự là không thể yên tâm.
Sau khi ra ngoài, liền cho người đi tìm hiểu một chút.
Diệp Chanh vậy mà chưa từng xuất ngoại lần nào?
cô hai nhà họ Diệp, lớn như vậy rồi mà máy bay ngồi chưa quá một lần, xuất ngoại thì càng không cần phải nói.
Mộ Dạ Lê nhất thời càng thêm lo lắng.
“Mộ Thất.” anh gọi Mộ Thất đến, muốn cậu đi theo Diệp Chanh, nghĩ nghĩ, lại phẩy tay “Thôi, đem cuộc họp ngày mai dời lại đi.”