Diệp Chanh thu xếp đồ xong, ngày hôm sau tụ hợp với Lâm Vũ Oánh, được Hà Nhã Huệ vui vẻ đưa ra sân bay.
Hà Nhã Huệ nhìn Diệp Chanh “Lần này, chị không đi theo em được, em cẩn thận một chút, chị làm xong việc bên này liền qua.”
Diệp Chanh nói “Yên tâm, có Vũ Oánh chăm sóc em là được á.”
“Vũ Oánh còn chưa chăm sóc bản thân mình được đó.” Hà Nhã Huệ trừng mắt với Lâm Vũ Oánh.
Lâm Vũ Oánh với vẻ mặt oan ức nói “Nào có... Em ít nhất có thể làm chạy vặt mà.”
Diệp Chanh cười ha ha.
Lúc này.
“A, Hà tỷ!” Lưu Thuyên cùng người quản lý đi đến.
Người quản lý của cô là Tôn Nhu Nhu, gọi Hà Nhã Huệ một tiếng.
Bởi vì trong giới này, Hà Nhã Huệ rất nổi danh, Tôn Nhu Nhu là không theo kịp cô.
Lưu Thuyên trưng vẻ mặt bất đồng với Tôn Nhu Nhu đang nhiệt tình kia, cô lạnh nhạt giống như khônghề quen biết ai, tự mình cầm túi hàng hiệu, cúi đầu chơi di động, kính râm to bảng che khuất nửa khuôn mặt, làm người khác không thể nhìn ra được cảm xúc.
Bộ dạng này...
Tôn Nhu Nhu nói “Hà tỷ, không phải em nói chị, công ty chị đây là muốn đóng băng chị sao, thế nào lại đưa nghệ sĩ mới cho chị dẫn dắt... không bằng chị sang công ty em, công ty em đang cần người.”
Hà Nhã Huệ cười lạnh.
Bên kia, Lâm Vũ Oánh trực tiếp không khách khí nói “Cần gì đi đến nơi đó của cô, công ty giải trí hạng nhất còn đang đợi đi.”
Hà Nhã Huệ cúi đầu, dáng vẻ buồn cười.
Ngẩng đầu lên “Xin lỗi, Vũ Oánh là người mới, không hiểu chuyện.” cô quay đầu cho Vũ Oánh một cái liếc mắt, nói là trách cứ nhưng lại không có chút ý tứ trách cứ gì cả.
Tôn Nhu Nhu dùng sức trừng mắt với Lâm Vũ Oánh.
Lúc này Lưu Thuyên ho khan một cái.
Tôn Nhu Nhu vội đi qua.
“Andehit tỷ, đi thôi.”
Lưu Thuyên lướt qua người bọn họ.
Diệp Chanh xoa xoa cánh tay Vũ Oánh, cũng hướng vào bên trong mà đi.
Phần lớn người của đoàn phim đã đến đầy đủ.
Bọn họ vẫn là mua vé khoang hạng nhất cho một số nghệ sĩ, giống như Lưu Thuyên vậy, không mua cho cô ta khoang hạng nhất, cô ta cũng sẽ không thèm ngồi.
Nhân viên công tác còn lại, phần lớn là ngồi khoang phổ thông.
Lưu An cuối cùng cũng đến, anh cũng chọn một chỗ ở khoang hạng nhất.
Lưu Thuyên nhìn bên kia, lại yên lặng mở di động, nhìn tin nhắn của Diệp Tử gửi đến.”
“không nghĩ đến, Diệp Chanh này cái gì cũng chưa từng ha.” Lưu Thuyên cười lạnh.
trên tư liệu có nói, Diệp Chanh là đến từ nông thôn, học văn hóa chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, cái gì cũng không, không đi nước ngoài lần nào, ngay cả máy bay của ngồi không quá vài lần, hộ chiếu cũng là khẩn cấp mà làm.
Tôn Nhu Nhu nhìn thấy cũng cười nhạo “không chừng là không có tiền đi, trước kia nhìn cũng là một kẻ nghèo hèn, đến từ nông thôn a, chậc chậc, thật là thấp kém.”
Lưu Thuyên nhìn nhân viên bên kia giúp Diệp Chanh, lại cười lạnh thêm một cái.
Lên máy bay xong, Lâm Vũ Oánh cùng Diệp Chanh liền tách ra.
Lâm Vũ Oánh ô ô nói “thật là, tớ là khoang phổ thông, khoang phổ thông mệt mỏi quá.”
“Ngoan, không ấy tớ qua cùng cậu nha.”
Diệp Chanh thấy cái nào cũng được, dù sao cô cũng là lên máy bay rồi ngủ.
“Ai nha, bỏ đi, khoang hạng nhất để lãng phí như vậy, cậu nhanh đi đi.”
“Có phải cậu chưa từng ngồi khoang phổ thông phải không?” Diệp Chanh cười nhìn Lâm Vũ Oánh.
Liền cho là bây giờ cô nàng là bị người nhà ‘Lưu đày’ nhưng cho cùng thì cô vẫn là cô chủ nhỏ nhà họ Lâm.
“Ách, đúng vậy đó... Cũng coi như là đi trãi nghiệm một chút đi.” Lâm Vũ Oánh nói.
“Vậy được rồi.”
Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau.
Tôn Nhu Nhu đi ngang qua nói “Này, có vài người có phải là tìm không thấy cửa khoang không ha, sao lại chạy đến khoang phổ thông bên kia chứ ha ha ha...”
Diệp Chanh hừ lạnh.
Đúng vậy, cô là chưa từng ngồi máy bay như vậy.
Trước kia khi ở tổ chức cần đi ra ngoài, cơ bản đều là thuê cả máy bay.