Vốn dĩ cô và Lưu Thuyên hẳn là nước sông không phạm nước giếng, vậy mà cô ta lại có vẻ vô cùng chán ghét mình.
Tổng bộ so với trước khi cô xuyên qua cũng không có gì thay đổi.
cô về phòng của mình, tiện tay cầm theo ít đồ, nhìn căn phòng trước đây của mình, nhìn trên tường, vẫn còn treo ảnh cô chụp cùng Thời Tuyên.
Đôi mắt cô như phải men say, người lay không được.
Cung Dã bên cạnh nhìn, nói “Em không về, anh nghĩ nơi này hẳn là để cho em xử lý, cho nên liền...”
“Đốt đi.” Diệp Chanh nói “Diệp Ninh của quá khứ đã chết, những thứ này nên chết theo cô ấy đi.”
Cung Dã há miệng thở dài, lại không khuyên lơn, mấy thứ này, đốt đi cũng tốt, dù sao Thời Tuyên cũng thật làm người ta cảm thấy ghê tởm.
“Thời Tuyên đi nước Z, gã không biết tin tức em còn sống, bị sa thải khỏi tổ chức,hiện tại ở đâu thìkhông biết, hại chết Tố Diện S, nó còn nghĩ muốn ở lại tổ chức là không có khả năng, loại phản đồ này, chúng ta cũng kiên quyết không cần, cho nên, em cứ yên tâm, nếu có một ngày, các người chạm mặt, chúng ta đều đứng về phía em.”
Diệp Chanh ngẩng đầu lên, cười cười với Cung Dã, “Cảm ơn anh, nhị sư huynh.”
cô tiện tay lấy mấy thứ có khả năng dùng đến, liền rời đi chỗ này.
Về đến khách sạn, Lâm Vũ Oánh còn chưa ngủ.
“Diệp Chanh, cậu đi đâu á, cậu cũng chưa ra nước ngoài lần nào, tớ rất là lo lắng cậu đi lạc đó.”
“Yên tâm, tớ không đi lạc đâu.” Diệp Chanh nói.
Lâm Vũ Oánh ở chung phòng với cô, ngồi đó ôm vai mình, cô nói “Nghe nói, Lưu Thuyên cùng bạn bè đến chỗ khác nghỉ ngơi rồi, ghét bỏ khách sạn của chúng ta không tốt, nên đi ở villa, những người khác cũng là rất hâm mộ cô ta, ở nơi này đều có người quen.”
Diệp Chanh cười cười “Cậu muốn cũng có thể đi a, tớ cũng không tin, bên này nhà cậu còn không có biệt thự a.”
“Ai đừng nói nữa...” Lâm Vũ Oánh mang vẻ mặt đưa đám “Nhà tớ còn có trụ sở ở đây, nhưng mà mẹ lại không nhận tớ, tớ có cách gì...”
“Ha ha..”
Diệp Chanh cảm thấy được, Lâm gia đối với con gái rượu của mình là yêu càng nhiều thì càng cho roi đây mà.
Quá nhẫn tâm.
Diệp Chanh đang muốn thay đồ đi tắm, liền nghe được, tiếng thét chói tai của Lâm Vũ Oánh bên trong.
“A a a...”
Diệp Chanh cho là xẩy ra chuyện gì, nắm chặt tay, nhảy vọt ra, chuẩn bị tư thế chiến đấu thật tốt...
Ai ngờ....
Lâm Vũ Oánh vẫn là thét chói tai, nhưng mà hai chân lùi bước nhỏ, hai tay che miệng, mắt nhìn người đàn ông một thân đồ đen phía trước, hét lên tiếng hét chói tai đầy hưng phấn.
Mộ Dạ Lê……
Trước tiên, Diệp Chanh nhạy bén nhìn qua.
Cửa sở mở ra, bức rèm màu xám tung bay.
Đây là lầu mười hai đó, anh thật là....
không biết là sao lại nhảy vào từ cửa sổ nữa.
Mộ Dạ Lê hiển nhiên không nghĩ đến nơi này còn có Lâm Vũ Oánh, ngớ một chút mới có phản ứng lại.
Diệp Chanh chạy qua, “anh sao lại chạy đến đây....”
Mộ Dạ Lê cười cười với Lâm Vũ Oánh.
Diệp Chanh cũng chỉ là cười gượng, nói với Lâm Vũ Oánh “Cậu ngủ trước đi, tụi mình đi ra ngoài nóichuyện.”
“Được, được, các cậu cứ việc đi ra ngoài, không cần về đâu.”
“……”
Lâm Vũ Oánh bò đến cửa sổ, lặng lẽ dùng âm thanh kích động khó kìm chế được nói “Ai nham vậy mà nhảy cửa sổ vào tìm cậu, thật soái, thật thần bí, thật là mãnh liệt...”
Diệp Chanh trừng mắt nhìn Lâm Vũ Oánh một cái, nhanh lôi kéo Mộ Dạ Lê ra ngoài.