Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 243: Anh không phải là bạn trai, bởi vì anh là chồng của chị ấy



Mộ Bát lúc này đi cùng Imie, là đi lặng lẽ từ ở phía sau, nhìn hai người ở kia mua đồ, Mộ Dạ Lê vậy mà còn đẩy xe đẩy nhở, nhất thời muốn chạy lên nhận lấy.

Chỉ là, Imie, nhanh cản cậu lại, nói với cậu “anh có hiểu gì không đó, người ta là đang nói chuyện yêuđương, anh chạy lên muốn náo nhiệt cái gì chứ.”

Mộ Bát với vẻ mặt đưa đám “Để tiên sinh đẩy xe như thế, để cho mất thiết kỵ khác biết, đại ca biết, đều tiên sẽ là lột da tôi đó, có khi nào mà tiên sinh lại làm những việc nặng nhọc như thế này đâu chứ.”

Imie cạn lời “Cái gì là việc nặng nhọc, cái này mà kêu là việc nặng nhọc hả?”

“Đương nhiên……”

Imie to mắt nhìn họ.

So với thiết kỵ quan thì cô không giống, cô tuy là cũng theo Mộ thiếu rất nhiều năm, nhung cũng khôngphải là từ nhỏ đã theo anh, cho nên đối với Mộ gia, Mộ Dạ Lê là vua, liếc mắt một cái cũng run bắn lên, thật là có chút giải thích không được.

Chỉ là quan niệm này, đã ở Mộ gia,thân là thiết kỵ, tận sâu trong cốt tủy, trong mắt họ Mộ Dạ Lê chính là vua của bọn họ.

Cho nên Mộ Tám, càng nhìn là càng không chịu được, muốn chạy trốn thật xa, để lòng không phải chấp nhận điều này.

Chỉ la Mộ Dạ Lê một chút cũng không cần để ý, ở bên kia vẫn cứ đẩy xe, nhìn Diệp Chanh mua mua mua.

Diệp Chanh ở tổ chức không rành việc đời, vẫn là mạnh về kỹ năng, còn phương diện sinh hoạt thì lại dựa dẫm vào người khác, chuyện đi siêu thị này, cô cũng chỉ ít khi đi, lúc này vừa mua vừa nhìn, hứng thú cao độ, bản thân mình có thể sai bảo Dạ Vương, giống như sai bảo em trai nhỏ, đặc biệt vô cùng chói mắt.

Lúc này....

“Oa hu hu...”

Bên cạnh có một bé trai ngồi dưới kệ hàng khóc đến vô cùng đau lòng.

Diệp Chanh liếc mắng thấy, liền nhanh đi qua.

“Em trai nhỏ, sao em khóc thế?” Diệp Chanh dùng tiếng anh trôi chảy hỏi.

Em trai nhỏ ngẩng đầu, hai mắt đầy nước “Em không tìm được mama....”

Mộ Dạ Lê khựng lại một chút, nhìn Diệp Chanh với ánh mắt có chút kỳ lạ.

Diệp Chanh còn không biết, ngồi xổm xuống nói “không tìm thấy mama a, chúng ta sẽ giúp em tìm mama có được không? Đừng khóc nữa...”

Bé trai ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chanh, nhìn lại nhìn...

“Chị, chị xinh đẹo như vậy, em liền tin tưởng chị.”

“……”

Mộ Dạ Lê suy nghĩ đầy xem thường, quả nhiên đàn ông từ nhỏ đã có dạng này.

Dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ.

Diệp Chanh cười, kéo đứa bé đến, nói với Mộ Dạ Lê “chúng ta trước đi phòng thất lạc một chút đi.”

Mộ Dạ Lê gật đầu, bé trai ngẩng đầu nhìn, liếc mắt nhìn Mộ Dạ Lê trước nay vẫn lạnh nhạt một cái, có chút địch ý nói “Chị, đây là ai a?”

Diệp Chanh nhìn nhìn, nói “Là anh trai đó.”

Bé trai liền thở ra nhẹ nhõm, nói “Còn may, em tưởng đó là bạn trai chị.”

“……”

Khổng phải vì câu ‘Tưởng là bạn trai’ kia làm kinh ngạc, cái làm cô kinh ngạc chính là, sao cậu bé lại có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm kia chứ.

Bé tra nhỏ giọng nói với cô “Chị ơi, chị đẹp như vậy, bạn trai chị không nên xấu như thế, chị có thể tìm người tốt hơn, nếu không tìm thấy, đợi em lớn lên, em có thể cưới chị.”

“……”

Cậu cho rằng mình nói rất khẽ nhưng mà Mộ Dạ Lê lại sớm nghe được rành mạch.

Ha ha, lợi hại nha, nhỏ như vậy lại muốn đào góc tường nhà người ta rồi.

Mộ Dạ Lê sao cũng không nghĩ tới, có một ngày, chính mình sẽ bị một thằng nhóc hay khóc nhè thọc gậy bánh xe chứ.

anh cùi đầu, nắm lấy tóc cậu bé, cũng nói tiếng anh, “Lông còn chưa mọc đủ, liền bắt đầu muốn chọc gậy bánh xe, không sao, anh không phải là bạn trai của chị ấy, bởi vì, anh là chồng của chị ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.