Diệp Chanh kinh ngạc nhìn anh, anh liền ôm lấy vai cô, giống như đang thị uy nhìn bé trai đó.
Trong ánh mắt bé trai tràn đầy nghi ngờ, cứ nhìn họ như vậy.
Mộ Dạ Lê nói “Sao hả, ánh mắt đó là gì hả?”
Bé trai bĩu môi “thật đáng tiếc.”
Lập tức từ sự hâm mộ trong ánh mắt của đứa bé trai, Mộ Dạ Lê có không ít khoái cảm a.
Hừ một cái, lại càng ôm chặt Diệp Chanh.
Đến cửa, Diệp Chanh đem chuyện của đứa bé nói cho nhân viên biết.
Nhân viên đó nhanh chóng thông báo đến toàn siêu thị.
Siêu thị này có ba tầng, rất lớn, nhất thời chưa có ai đến nhận người, đứa bé trai ngồi ở đó, gục đầu nhìn đùi mình, gương mặt kia đỏ hồng hào, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
“Mama có phải sẽ không cần em chứ?”
“Sao có thể chứ.” Diệp Chanh ngồi xổm xuống nói “Mama em bây giờ nhất định rất sốt ruột, đang đi tìm em đó.”
Bé trai lắc lắc đầu “Mama vẫn luôn không thích bộ dạng của em.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì trước giờ em chưa từng thấy qua baba.”
“Bé ngốc.” Diệp Chanh dừng lại một chút, nghĩ đến trước khi mình xuyên qua, chính là một cô nhi, đừng nói là baba, ngay cả người nhà thật sự cũng chưa từng gặp qua, nhất thời cảm xúc trào dâng, cô cười cười nhéo nhéo khuôn mặt của bé, “Mama rất là yêu em, nên mới dấu kỹ như vậy, nhưng không có người mẹ nào, là không yêu thương con cái của mình, chỉ là em không nhìn ra được mà thôi, nhưng mà, nếu em yêu mama thì em nhất định phải biết điều này.”
Bé trai nhỏ chu môi nói “thật không?”
“Đương nhiên, chị cũng là phụ nữ, cũng là phụ nữ giống như mama em nên chị biết.”
Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn cô gái chưa bao giờ để ý đến hình tượng, tùy thời đều có thể ngồi xổm dưới đất này.
Lúc này mới biết mình là phụ nữ a....
Ngày thường cô không có một chút dáng vẻ gì là phụ nữ cả.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng an ủi đứa nhỏ của cô, Mộ Dạ Lê không nhịn được cười khẽ.
thật đúng là không biết, cô còn có bộ mặt như vậy.
Lúc này....
“A, hoey, con ở đây rồi, mama tìm con muốn phát điên rồi...”
một người phụ nữ tóc dài màu bạch kim vội vả chạy đến.
“Mama.”
Đứa bé trai chạy nhanh đến, ôm chặt mẹ mình.
Mẹ của đứa bé nhìn thấy con, vui sướng khóc lên, ôm chặt con trai nhỏ, rất lâu cũng không buông ra.
Diệp Chanh nhìn chăm chăm dáng vẻ của cô ấy không phải là không yêu thương con mình.
Lúc này, mẹ đứa bé mới chú ý đến hai người, nghe con trai nhỏ nó, người này là chị gái nhỏ, còn chú kia là chồng của chị ấy, mẹ đứa bé cười nói “thật vô cùng biết ơn hai người, vợ chồng cô chắn chắn cũng có con nhỏ đi, nên mới yêu thương trẻ nhỏ như vậy.”
“……”
Mộ Dạ Lê chỉ là không hiểu, cái gì mà bọn họ, một người là chị, còn một người lại là chú kia chứ...
Có điều, đứa nhỏ nhà bọn họ...
Mộ Dạ Lê hơi mỉm cười, nói với người mẹ kia “Chưa có, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hơn.”
“……”
Diệp Chanh dùng sức giẫm chân anh một cái
“Ui da, cái cô này....”
Mộ Dạ Lê nhảy dựng, tức giận nhìn cô.
“Hai người tốt bụng như vậy, con của hai người, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rất đáng yêu.” Mẹ đứa bé nói.
Mộ Dạ Lê nhìn vợ.
Đúng vậy, đứa con do Diệp Chanh sinh ra, không xinh đẹp mới là lạ đó.
Diệp Chanh hừ lạnh trong lòng, thôi bỏ đo.
Cùng anh sinh con?
Mẹ đứa bé hâm mộ nhìn hai người.
Nhìn cách ăn mặc kia, cũng không phải người thường, lại còn ân ái như vậy.