Diệp Chanh cuối cùng cũng mua được đồ mình muốn, Mộ Dạ Lê đưa Diệp Chanh rất nhanh đến một nói.
Diệp Chanh nhìn thấy, nơi này là biệt thự xa hoa, một bên là bể bơi, một bên là biệt thự hai tầng sáng đèn, cửa kính sát mặt đất, lộ ra thiết kế đề nghệ thuật bên trong, xem ra vô cùng là xa hoa a~~
Bên ngoài, bên cạnh bể bơi, đã chuẩn bị một cái bàn dài, trên bàn còn bày biện món ăn xinh đẹp, nhìn qua vô cùng có phẩm vị, Diệp Chanh không khỏi ngẩng người, đứng ở chỗ này nó “Đây là gì, không phải là ăn lẩu sao?”
Mộ Dạ Lê lạnh mặt nhìn về phái sau.
Mộ Tam co rụt cổ lại.
Vốn dĩ là bữa tối dưới nến, đổi thành ăn lẩu sao, địa điểm cũng không sửa lại, đành phải chấp nhận tạm chỗ này một chút.
Mộ Dạ Lê ho khan, vẻ mặt bình thản đi qua.
“Đúng vậy, như vậy sao có thể ăn lẩu?”
“……”
Được rồi, chỉ là có chút....
Chẳng ra cái quái gì hết.
Nhưng mà cũng không phải là không thể ăn nha.
Diệp Chanh nhìn thấy, cái lẩu dường như có chút làm lãng phí cảnh sắc này a, nhìn Mộ Dạ Lê cho người dọn dẹp chỗ này.
Diệp Chanh nói “Ở chỗ này ăn lẩu a...”
“Làm sao vậy?” Mộ Dạ Lê quay đầu lại hỏi.
“Ách, không có gì, chỉ cảm thấy là quá không thích hợp thôi.”
Diệp Chanh lại nhận ra thêm, bên cạnh còn có không ít hoa tươi, thoang thoảng mùi hương, càng có âmnhạc cao nhã, lại vang lên, làm người nghe vô cũng thoải mái.
Này...
Nhìn như là tiểu chuẩn của bữa cơm tây.
Phía sau, Mộ Bát đỡ trán.
Đương nhiên là không hợp rồi, vốn dĩ là bữa tối dưới nến, lại đổi thành ăn cái lẩu, có thể trách sao.
Đều do tiên sinh nhà mình, lập trường thật không vững mà!!!
ở trước mặt phu nhân, liền không có chút chủ kiến nào hết trơn.
không đúng, sao mình lại có thể nghi ngờ quyết định của tiên sinh nhà mình chứ, không được, khôngđược, như vậy là không đúng.
Chính là, ở trước mặt phu nhân, tiên sinh vẫn còn là tiên sinh nhà mình trước đây không?
đã đổi thành ăn lẩu, mặc kệ trách hay không, hương vị thật ra cũng rất tốt.
Diệp Chanh ngồi ở đó, ăn vô cùng vui vẻ, miệng cay hồng hồng, so với các loại son môi, đều có vẻ đẹp tự nhiên mê người hơn.
Mộ Dạ Lê cũng ở bên cạnh, hờ hững ăn một chút, ăn toàn là canh suông thôi.
Diệp Chanh thấy vậy, kẹp đôi đũa nói “anh sao không ăn cay, cái lẩu này không có cay, so với không ăn có gì khác nhau đâu.”
Đôi mắt anh dừng một chút, lại nói “Em đút cho anh, anh sẽ ăn.”
“A, dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào em là vợ anh.”
“Vợ là phải đút cho anh ăn sao?”
“Đương nhiên, em không nghe vị phu nhân khi nãy nói sao, cảm thấy chúng ta hẳn là đã có con, em không cho anh ăn nhiều, sao có thể sinh em bé?”
“……”
Lời này có chút đen tối.
Đôi mắt Diệp Chanh đảo một vòng, mới bất giác nhận ra, tên già này lại muốn lái xe.
Đồ lưu manh.
“Ai muốn sinh con với anh!”
“Chúng ta không phải là đã hứa với người ta, về nhà liền nổ lực tạo em bé, em nói chuyện không thể không tính toán gì hết đi?”
“……”
Còn có loại này nữa hả?
Mộ Dạ Lê đến gần một chút, nhìn cô nó “Đến, đút anh ăn một miếng, ngoan.”
Diệp Chanh cúi đầu, nhìn nhìn ớt đỏ tươi trong nồi, một chút đùa dai nổi lên trong đầu.
“Được a, anh nhắm mắt lại đi, em đút anh ăn.”
Mộ Dạ Lê nhíu mày, chính là, nhìn thấy nụ cười gian xảo của cô, anh vẫn có hơi nhắm mắt lại.
“Há miệng nào...”
Diệp Chanh nhìn anh ngoan ngoãn há miệng, liền đem ớt cay bỏ thẳng vào miệng anh.
Ô....
Mộ Dạ Lê cảm thấy không đúng, phun ra một cái, liền phun hết ra ngoài.
Còn không phải là xui xẻo, lại phun thẳng vào nồi lẩu.
Mới ăn được một nửa, nháy mắt, vẻ mặt Diệp Chanh như đưa đám.