Chỉ là nơi trống trải, làm người luôn có cảm giác không an toàn.
Mộ Dạ Lê dường như một chút cũng không cho là đúng, cảm thấy cô ngừng lại, lại lần nữa cắn nhẹ lỗ tai cô, giọng nói nặng nề lại càng tăng thêm.
“Tiếp tục, đừng dừng lại.”
“……”
Lại còn tiếp tục, dây dưa không xong.
một cảm giác đánh úp lại, Mộ Dạ Lê thiếu chút nữa liền nộp vũ khí đầu hàng.
Còn may, Diệp Chanh lại thả lỏng tay, anh liền nhịn xuống ngay lập tức.
Lần đầu tiên là bị cô bỏ thuốc, tuy rằng lúc đó cũng cảm thấy rất sảng khoái, nhừng mà lúc đó cũng rất là khó chịu.
Đại khái là đời này, lần đầu tiên có cảm giác như vậy.
Bời vì anh đã ăn qua hương vị của Diệp Chanh, làm anh quý trọng không thôi, mặc dù trong lòng sung sướng đến nhảy loạn, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, cảm giác này chính là anh không thể nhanh như vậy mà dừng lại được.
Cho nên vẫn luôn đè nén, kiềm chế, xoa nắn thân thể Diệp Chanh, cơ hồ muốn đem cả người cô hòa vào thân thể mình.
Diệp Chanh cảm thấy bản thân thở không được rồi.
Bị anh ôm như vậy,cả người đều hoa thành cục bông mềm, cứ bị anh nhéo qua, vuốt lại, bị thân thể như cái lò kia ôm chặt, thật là nóng muốn chết được.
Chỉ hy vọng anh nhanh nhanh kết thúc đi.
Bằng không, để người ta nhìn thấy cô vậy mà cùng một người đàn ông...
Làm... Làm chuyện như vậy...
cô còn muốn gặp người ta nha.
cô đường đường là Tố Diện S.
cô hoảng loạn nhìn ra bên ngoài, lại đẩy nhanh tốc độ.
“A...” Mộ Dạ Lê đè Diệp Chanh lại.
Con bé này, là muốn giết anh mà.
Diệp Chanh chỉ cảm thấy, anh bỗng nhiên ôm chặt lấy mình, động tác kia, đều muốn đè cô chết mà.
Sau đó, anh liền ngã trên người cô.
Đôi mắt Diệp Chanh mở to.
“anh....anh...”
Mộ Dạ Lê thở hổn hển, chậm rãi cắn lấy lỗ tai cô, cánh môi cô.
Thở dài một tiếng, mới cảm thấy mỹ mãn, lại ôm chặt cô lần nữa.
Diệp Chanh hoảng đánh ngực anh.
“Tránh ra, tránh ra đi, em muốn đi rửa tay.”
“Rửa cái gì.”
anh ái muội dán trên mặt cô nói.
“anh nói đi!”
“không, em nói đi.” anh cọ cọ gương mặt cô.
Vừa nãy bởi vì quá hưng phấn, mồ hôi đầy mặt, cọ cọ ướt đẫm mặt cô.
“anh anh anh.....”
“Em là nói, muốn rửa trôi đồ của anh?”
“……”
“Cái đó rất quý giá, rửa sạch rất là đáng tiếc.”
“……”
Diệp Chanh gào to, cô nhất định là lên nhầm xe rồi.
À không, cô là lên thuyền giặc.
Nghĩ là được ăn cái gì, kết quả....
anh muốn ăn, cũng không phải là cái lẩu!
anh cười nhìn cô, bởi vì tâm tình tốt, cả khuôn mặt đểu trở nên hồng nhuận.
cô hừ một cái “Nhanh lên, bên ngoài còn có người, lát nữa đi vào lại thấy....”
thật không tốt a.
anh nghe vậy, nhìn nhìn bên ngoài, làm như suy nghĩ một chút, sau đó, liền bế cơm lên.