“Đúng vậy, đúng vậy, chị Khả Nhi nổi tiếng như vậy sao có thể cùng người mới như cô so đo được chứ”
“Khẳng định là cô ganh ghét chị Khả Nhi, vừa mới vào có ý nghĩ muốn leo cao, lo lắng chị Khả Nhi sẽcản đường của cô, người như vậy trong giới này có quá nhiều.”
Diệp Chanh nhàn nhạt nhìn lướt qua những người này.
Mọi người ai cũng về phía An Khả Nhi, không có gì đáng trách, chỉ trách là chọn sai đối tượng rồi.
Diệp Chanh thấy vậy, nước mắt một vòng, đôi mắt như rơi vào hồ sương mù.
cô mang vẻ mặt khó chịu nhìn An Khả Nhi, “cô không nên ức hiếp người khác quá như vậy, An Khả Nhi, mới rồi cô dùng kéo làm bụng tôi bị thương, như vậy mà tôi còn chưa nói gì, vết thương của cô chỉ nhỏnhư thế, cô liền gieo oán cho tôi.”
nói xong, Diệp Chanh loạng choạng ngã xuống, gương mặt nhỏ nhắn mang đầy đau đớn, chính là đẹp đến nỗi làm người khó quên, người nhân viên lúc này nhịn không khỏi đau lòng.
“Bụng bị đâm sao? Mau đến xem xem, sao lại thế này……” Lập tức tất cả mọi người đều đến bên cạnh lo lắng cho Diệp Chanh.
Vừa thấy mọi người vây quanh cô, An Khả Nhi liền nóng nảy.
“Sao có thể, cô nói dối, tôi vốn không có đâm cô bị thương, sao có thể chứ?”
An Khả Nhi gào lên nhưng không ai tin.
cô ta lại gào loạn lên, “Chắc chắn là không thể, vừa mới rôi khi tôi cầm kéo vung sang, cô liền đem tay tôi bẻ lại, căn bản tôi chưa hề đụng đến cô.”
Lời vừa dứt, cô ta hoảng cả lên.
Ánh mắt Diệp Chanh chợt lóe, theo đó liền đứng lên khỏi mặt đất.
“Ha? cô vừa nói gì? Là cô vừa cầm kéo lại đây đúng không?”
Mọi người ngẩn người liền hiểu rỏ, đây là Diệp Chanh lừa cô ta.
An Khả Nhi trên mặt tối sầm lại, ánh mắt liền thay đổi nói “Cái thứ hồ ly tinh, liền gạt người, nhưng dù sao, lần này thua, tôi cũng không để xẩy ra lần nữa, cô cứ chờ đấy”
Diệp Chanh lắc lắc tay hừ một cái, bộ dáng cao cao tại thượng kia làm cho người người bên cạnh nhìn thấy cảm thấy không thôi.
Từng biểu cảm, cử chỉ của cô, hoàn mỹ không tì vết như vậy, không trách An Khả Nhi lại cố ý gây phiền toái.
Những người vừa nói giúp An Khả Nhi, bây giờ cũng không nói gì, hậm hực tìm lý do rời đi
Phía sau
Đạo diễn chương trình lần này là Lưu Kỳ Uy, yên lặng quan sát mọi chuyện, liền lắc đầu thở dài, hô to” Nên làm gì thì đi làm đi”
Tiếp đó, mọi người sắp xếp cho Diệp Chanh quay, chup.
Diệp Chanh, lựa chọn một bộ áo ngủ, nằm, đứng, dựa vào, mỗi một động tác, đều toát lên quyến rũ.
cô tựa hồ như yêu tinh, từng cử chỉ, từng trạng thái, đều toát ra hấp dẫn, nhiếp ảnh chương trình, thậtsự đã thành hoa si.
“Đúng vậy, đúng là sinh ra làm nghệ sĩ, xem xem, nhìn rất mạnh mẽ, hơn nữa, cái gương mặt này…… Quá yêu mị, ở trong giới này, chắc chắn có thể tỏa sáng.”
Bên ngoài, Diệp Chanh mới vừa thay quần áo đi ra, liền gặp Lưu Kỳ Uy.
“cô Diệp.”
“Đạo diễn Lưu.”cô nhớ rỏ, vừa rồi chính ông ta đã giúp mình.
Lưu Kỳ Uy rút danh thiếp ra, “Chỗ tôi có một bộ phim, tên《 nhiếp chính vương triều 》, sắp tới sẽ khởi quay, tôi cảm thấy có một vai cực kì hợp với cô, hi vọng cô có thể đến thử vai”
Mời cô đóng phim?
Ngoài ý muốn, cô cầm lấy danh thiếp.
”Vì sao lại chọn tôi? “ cô hỏi.
Lưu Kì Uy nghĩ gương mặt cô chính là thuyết phục lớn nhất.
“Chỉ là cảm thấy tư chất của cô rất hợp, nhưng cũng hi vọng cô nên hiểu rằng đừng đặt quá nhiều kì vọng vào “ Nhân Tú” lần này”
Có ý gì?
An Khả Nhi đã dàn xếp kết quả là thật chăng?
Sợ cô thất vọng, cho nên mới muốn cô không cần hi vọng quá lớn?
Diệp Chanh đã hiểu, nhưng cũng không có chút ý tứ oán trách. Dù sao cô cũng đâu có muốn cái giải quán quân kia đâu.
Diệp Chanh cảm kích cười cười,” Được, tôi đồng ý tham gia, cảm ơn đạo diễn.”
cô cười với Lưu Kỳ Uy như vậy, lập tức như thấy cầu vồng đánh tới.
Đột nhiên sửng sốt hồi lâu, sau mới bình tĩnh lại.
Bất giác có chút hoảng hốt, quá đẹp~~~
……
Mà bên kia.
“Diệp Chanh này, còn cho rằng thông qua “Nhân Tú” cô ta liền có thể vượt qua mình sao?” Diệp Tử nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện cho cha già “ Ba…. Ba có biết Diệp Chanh tham gia chụp ảnh cho “Nhân Tú không?”