Diệp Chanh bị đè chặt, chỉ cảm thấy đồ vật trên bàn đã bị quét rơi đầy đất.
“Mộ Dạ Lê, anh làm gì đó, đồ đều rơi hết rồi!”
“Rơi cái gì?”
“anh!!!”
“không có, còn ở đây, em không tin sờ thử.
anh ám chỉ thứ đồ vật khác, nắm tay cô lôi kéo chạm vào.
Diệp Chanh lập tức nóng mặt “Em không có nói cái này.”
“Là cái gì?”
anh cười nhìn cô, cảm thấy đè cô bên dưới thật thú vị.
Vẻ mặt Diệp Chanh như đưa đám.
cô sai rồi, cô không nên chạy đến đây cầu sự giúp đỡ của anh, lợi tức cũng thật quá đắt đỏ.
Mộ Dạ Lê, trong lòng nghĩ cũng không hiểu, vì cái gì mà khi đó Diệp Chanh lại bị khi dễ như vậy, mà người khác lại không biết.
Nhưng mà, anh càng nghĩ càng thấy tức giận.
Diệp Tử khi đó đang làm gì?
cô ta đã làm tốt trách nhiệm của một người chị sao?
Bây giờ xem ra, cũng không có.
Nghĩ đến như vậy, Mộ Dạ Lê bóp chặt tay thành đấm, lúc này chỉ nghĩ đến chuyện lấy lại công bằng cho Diệp Chanh, cũng càng muốn bảo vệ Diệp Chanh tốt hơn nữa, để cô sau này không bị bất cứ người nào khi dễ.
Diệp Chanh chỉ cảm thấy anh nặng tay hơn, ôm chặt thân thể mình, làm cô không nhúc nhích được.
“Này, này, anh làm gì á, còn không buông tay em ra….”
không biết được mình làm đau tay Diệp Chanh, anh liền có phản ứng lại.
Nhanh buông ta ra, anh nhìn trên người cô, liền thấy một khối xanh tím, không khỏi tự trách, đem côôm lên nói “Được rồi, quay lại chuyện lời lãi nào, em nói đi em muốn làm gì trước?”
Diệp Chanh bị anh ôm ra ngoài, sau đó người làm liền nhanh chạy vào bên trong dọn dẹp.
Nhìn đồ vật rơi đầy đất, cho nhau ánh mắt ái muội.
Tiên sinh với phu nhân …. thật là càng ngày tình cảm càng mãnh liệt nha.
Nếu Mộ Dạ Lê biết được suy nghĩ của họ như vậy, nhất định là khóc ròng.
Mỗi lần đều không thành nha…
Bởi vì Diệp Chanh rõ ràng là kháng cự, anh sao có thể tùy tiện xuống tay?
Diệp Chanh nói với anh rằng cô muốn đi Lâm gia.
“đi Lâm gia có lẽ có chút nguy hiểm, nhà họ không thích có người làm phiền, hơn nữa, Lâm Tư Khuynh biết em đi gặp Lâm Vũ Oánh, khẳng định là người phản đối đầu tiên, không cho em vào.”
“Vậy em phải làm sao?”
“anh sẽ để người dụ anh ta ra ngoài.” Mộ Dạ Lê nói.
Rất nhanh, Mộ Dạ Lê gọi điện thoại cho Giang Úc Bạch.
Giang Úc Bạch ở đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi “Cậu muốn tổ chức buổi đấu giá? Định đưa cái gì ra?”
“Tôi có thể đưa khu căn hộ bên sông kia ra đấu giá.”
“Oa, nơi tốt như vậy, cậu bán lại cho tớ đi.”
“không, Lâm gia vẫn luôn có hứng thú nơi đó, cậu chịu phần đưa Lâm Tư Khuynh cùng em gái anh ta đến là được.”
“A…không phải chứ, cậu lại để Lâm gia có lợi, cậu khi nào lại có hứng thú với người con nuôi kia của Lâm gia vậy?”
thật ra trong giới điều biết chuyện Lâm Tư Khuynh là con nuôi của Lâm gia, năm đó họ cũng đã công khai.
Mộ Dạ Lê nói “Lâm Vũ Oánh đã làm trợ lý cho Diệp Chanh.”
“……”
nói đến cùng vẫn là vì Diệp Chanh sao?
Giang Úc Bạch mang dáng vẻ thở dài, gửi tin trong vòng bạn bè “Mộ Dạ lê giận dữ vì hồng nhan, bộ dáng thật là đáng sợ.”
Bên dưới bình luận không ít.
Cố Hành Chi hỏi “Mộ Dạ Lê vì ai? Diệp Tử?”
Âu Dương nói “đã là chuyện cũ.”
Tôn Bỉnh Hiền nói “không phải chứ, người mới à?”
Càng có không ít người qua đường tò mò sôi nổi cả lên “Ai ai ai, ai lại tốt số đến như vậy?”
……
Mộ Dạ Lê sáng sớm đã lôi Diệp Chanh dậy “đi, chúng ta đi tham gia một buổi đấu giá.”
“Đấu giá? không muốn đi.”
“Sao, em không muốn gặp Lâm Vũ Oánh?”
Diệp Chanh lập tức xoay người, chạy nhanh đi thay quần áo.
Mộ Dạ lê cạn lời nghĩ, lúc nhắc đến mình, cô cũng có thể quả quyết như vậy không?