“Mộ Dạ Lê, anh có cần hẹp hòi thế không, còn không phải là chỉ làm anh một chút thế thôi anh liền muốn giết người diệt khẩu hả, anh hung dữ như vậy, sao nào hông lẽ anh đêm qua là lần đầu tiên à? Đừng nói là lần đầu của anh bị tôi cướp mất nên thẹn quá hóa giận nhé?”
Cái gì?
Cái cô này!
Đúng là đêm qua là lần đầu của anh.
Bởi vì không có cảm giác với phụ nữ, nhìn đến phụ nữ một chút là anh lại tràn đày chán ghét, anh lại có tính sạch sẽ đến nghiêm trọng, đặc biệt là ghét cay, ghét đắng những gương mặt trang điểm lòe loẹt, lại còn thêm mùi nước hoa nồng nặc trên người của họ thật là rất khó ngửi.
Những lời này thế mà lại từ cái miệng đáng ghét của cô nàng này tuôn ra.
cô nàng này rôt cuộc muốn chơi trò gì?
Trước đó mấy ngày, sau kết hôn cô đối với anh là hết sức lấy lòng, cơ hồ vô cùng hèn mọn, ti tiện, nhưng mà chính là như vậy nên anh lại càng ghét cô thêm.
anh lia ánh mắt hung hãn nhìn chăm chăm vào đôi mắt lấp lánh như ánh sao kia của cô, trong đôi mắt kia lại lóe sáng như mắt mèo, mang theo vài phần nghịch ngợm, lúc nhìn anh lại càng toát ra tinh nghịch mờ nhạt.
“Sao nào, kịch trước không thành bây giờ cô lại thay kịch mới diễn với tôi, đúng không?” Mộ Dạ Lê lạnh giọng đến gần, chỉ là lực tay không hề giảm chút nào.
Diệp Ninh suy nghĩ hiện giờ mình mới sống lại vào cái thân thể nhỏ bé này, nếu lại bị anh ta lăn thêm vài lần, tuyệt đối là mạng nhỏ này lại có thể đi gặp lão Diêm vương
“Ha ha, đối với cái dạng đàn ông mà chả thèm chạm qua phụ nữ như anh thì còn cần kịch bản sao, anhlà tự đánh giá mình quá cao rồi đó, buông tôi ra, anh không phải nhìn thấy tôi là kinh tởm sao? đã ghét mà còn sáp lại gần, đừng có nói là đêm qua sau khi thỏa mãn liền yêu tôi đi nha?”
Diệp Ninh tay thì đánh chân thì đá, nhưng sức thì sao lại anh ta, cái lão đàn ông cường tráng khỏe mạnh chứ.
SH.IT.
Mộ Dạ Lê cũng không hiểu mình rốt cuộc bị làm sao, vậy mà có thể bị cái cô này đốt lên ngọn lữa le lói âm ỉ sâu tận trong người.
Diệp Ninh cũng lập tức cảm thấy không thích hợp, lại thấy cái lão đàn ông này vẻ mặt thay đổi liên tục không thể nhận ra điều gì.
Chết rồi, chết rồi, mà không được, cô không thể chết được.
Diệp Ninh rên rỉ trong lòng, ngay thời khắc nguy hiểm này, chả rảnh đâu mà lo cái khác, dù sao thì cũng đã lớn mật đến dạng này, thêm một chút nữa thì có làm sao, cô liền đưa tay ra, kéo lấy cổ anh xuống, nhìn anh ta cũng thật ngon miệng, bèn hôn một cái.
anh chàng kinh ngạc đến ngây cả người đôi mắt đen thẩm trong nhất thời sa vào sương mù.
Trước khi xuyên qua, Diệp Ninh ngay cả nắm tay con trai còn chưa có nói chi đến hôn môi. Cái môi ngây ngô cứ vậy mà cường bạo môi Mộ Dạ Lê.