“Có điều, anh thấy có thể thuận tiện...” Mộ Dạ Lê ức hiếp cô, nhìn ngực cô, YY một chút.
Uhm, dáng vẻ phập phồng, trông rất đẹp mắt,đặc biệt là góc độ nhìn từ trên xuống, vô cùng đẹp mắt/
Lúc này...
“Dạ Lê.....anh.... anh cùng Diệp Chanh đang làm gì?”
một tiếng thét kinh hãi, truyền từ phía sau.
Diệp Chanh quay đầu một cái, lại thấy Diệp Tử, đang đứng cách đó không xa.
....
Diệp Tử là vui vẻ rạo rực, trang điểm bản thân hoàn toàn mới, sau đó mới đến sân bay.
Lại không nghĩ, ở bên ngoài liền ngay thất hai người bên trong ồn ào.
Vỗn dĩ cho rằng bọn họ cãi nhau, rong lòng Diệp Tử vui vẻ không thôi.
Nhưng mà đi vào, lại nhìn thấy một màn này.
Mộ Dạ Lê đè Diệp Chanh, bộ dáng tình cảm mãnh liệt mờ ám, làm người nghẹn họng nhìn trăn trối.
Mà Mộ Dạ Lê quay đầu lại nhìn, mắt đã một màu lạnh lẽo.
“cô sao lại đến đây?”
“Dạ Lê” Diệp Tử là coi nhẹ khẩu khí của anh “Là bác gái lo Diệp Chanh bên này không chăm sóc bản thân được, em ấy không phải là chưa ra nước ngoài sao, cho nên, để em đến chăm sóc giúp đỡ em ấy một chút.”
“không cần, có tôi chăm sóc cô ấy là được rồi.” Mộ Dạ Lê nói.
“Như vậy sao được, anh dù sao cũng là đàn ông, chăm sóc phụ nữ cũng không tiện.”
Mộ Dạ Lê thahr thơi ngồi lại chỗ ngồi của mình “không tiện? cô có lầm không, tôi với Diệp Chanh là vợ chồng, chúng tôi có gì mà là không tiện?”
một câu.. Làm Diệp Tử lập tức cảm thấy nóng rát, trái tim lại lạnh như băng.
Sao lại có thể...
Sao anh lại có thể nói như vậy..
Chính là……
Bỏ đi, anh nhất định trong lòng còn đang tức giận với mình, cho nên mới như vậy, lần này, cô bất kể là như thế nào cũng phải đi theo họ, mới có thể tìm được cơ hội, cứu vãn lại hết thảy.
Cho nên, lúc này, liền cho rẻ tiền một chút, thì có sao.
“Dạ Lê, Diệp Chanh, em là thật sự muốn sửa sai, bây giờ cho em một cơ hội đi, để em qua giúp hai người, thuận tiện chứng mình với hai người, em thật sự biết sai rồi.”
Diệp Tử gần như là cầu xin rồi.
Mộ Dạ Lê còn định nói, Diệp Chanh đã cướp lời “Như vậy ra cũng tốt, vợ chồng em cảm ơn chị nha.”
Đây là đồng ý rồi?
Diệp Tử liền có chút ngoài ý muốn, người đồng ý không phải là Mộ Dạ Lê mà là Diệp Chanh?
Diệp Chanh cười nhìn Mộ Dạ Lê “Tâm ý của mẹ, không cần từ chối.”
Diệp Chanh trong lòng vui như nhạc nhịn không được, bằng không, dọc đường đi Mộ Dạ Lê lại giống như lúc nãy, động không động liền chất vấn, đoạt điện thoại này nọ, nhiều thứ không tốt.
Có Diệp Tử dây dưa với anh một chút, cô mừng rỡ được tự do.
Huống chi, Diệp Tử còn là đối thủ bại trận của cô?
Mộ Dạ Lê híp mắt nhìn vợ mình.
Cái đầu dưa nhỏ này của cô, lại nghĩ ra mấy mưu vặt gì nữa đây?
Chính là, cô đồng ý, cũng liền...
Mộ Dạ Lê ôm bả vai Diệp Chanh kéo qua, lãnh đạm nói với Diệp Tử “Tùy cô đi, có điều hy vọng là cô tự mình hiểu lấy, không cần rãnh rỗi đến quấy rầy vợ chồng tôi.”
“……”
Diệp Tử tim đau chảy máu
“Em…… Em đã biết.”
Máy bay cũng nhanh đã đến.
Diệp Chanh đi theo Mộ Dạ Lê lên máy bay, Diệp Tử cũng theo lên.
Nhưng mà lên máy bay rồi, cô đang định đi theo họ ra khoang sau, lại bị Mộ Dạ Lê trực tiếp ngăn lại.
“Hai vợ chồng tôi ở phía sau, cô ở cùng, tiện chứ?”