Mộ Dạ Lê là đàn ông, hơn nữa so với những đàn ông khác anh lại mạnh mẽ hơn, đương nhiên anh cũng sẽ hiểu được ham muốn của phụ nữ..
anh híp mắt, cúi đầu nhìn cô gái này.
cô ta dùng tay che ngực đang phập phồng, ánh mắt mê ly nhìn anh.
Nhưng mà, trong lòng Mộ Dạ Lê lại nhớ đến Diệp Chanh.
thật ra, so với Diệp Tử thì ngực Diệp Chanh to hơn.
Dáng người của Diệp Chanh, có thể nói là tuyệt đẹp, sau khi anh đã nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô thì bỗng cảm thấy bất kể là ai cũng không thể so sánh được với Diệp Chanh.
Lúc mà Diệp Chanh chủ động uốn éo trên người anh, thì anh được nhìn thấy từng điểm nhỏ trên cơ thể hoàn mỹ kia.
Nhớ đến điều đó, thân thể anh lại…… Có cảm giác.
Nhưng nghĩ lại, cơ thể anh lại không thể không nóng lên.
Yết hầu anh căng thẳng……
Diệp Tử cảm giác rỏ ràng anh có phản ứng, lập tức, cả người đều hưng phấn lên.
Lần đầu tiên anh ấy có cảm giác với mình.
cô nói, Mộ Dạ Lê là đàn ông hoàn mỹ như vậy, không thể có khả năng ở phương diện kia có vấn đề, chẳng qua là cô quá rụt rè không chủ động mà thôi.
Bởi vì cô không phải là con điếm Diệp Chanh, cô chính là đệ nhất danh viện, dùng cách hạ tiện bẩn thiểu lôi người lên giường như vậy, chỉ có cô ta làm được.
Nhưng mà hiện tại, không thể nghĩ nhiều được, tóm được người đàn ông này thì sẽ có được thế giới.
cô ta càng leo lên bám vào người anh.
“Dạ Lê, Dạ Lê…… Em thật là khó chịu……”
Mộ Dạ Lê híp mắt, nhìn cô ta.
Mẹ nó, lúc này mà còn nghĩ đến con nhóc Diệp Chanh!
Chẳng lẽ chỉ đối với Diệp Chanh, mình mới có dục vọng thôi sao?
Chẳng qua là anh chưa từng nghĩ đến những chuyện kia.
Diệp Tử nhận thấy anh thả lỏng, trong lòng vô cùng sung sướng.
Càng bắt đầu uốn éo cơ thể, hận không thể đem hết mị lực mình có ra cho anh nhìn.
cô đưa môi đến gần anh hơn.
Cũng là đôi môi đỏ tươi, ánh mắt mỏng manh đầy mê ly, nhưng mà……
Ánh mắt này lại không giống với Diệp Chanh.
Rốt cuộc là do Diệp Chanh quá xinh đẹp, cho nên bất cứ điều gì từ người cô toát ra cũng làm người ta điên đảo.
Còn Diệp Tử…… Cũng có những điều như vậy, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cô ta quá giả tạo.
Bên kia đài truyền hình, quay chụp Poster rất nhanh đã được ra lò.
Người người truyền tai nhau rằng, ảnh chụp của Diệp Chanh quả thật xinh đẹp như hồ ly, nhất là tạo hình áo ngủ kia, quá đẹp, quá quyến rủ, quá độc đáo.
Mọi người nhìn đến hình ảnh do trang web trong văn phòng tung ra, ghen ghét nhìn Diệp Chanh kia mộthồi
“Diệp Chanh này thật không thể nhận ra, sao có thể xinh đẹp đến như vậy.”
“Đúng vậy, nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, cảm giác như mù cả mắt rồi.”
An Khả Nhi vô tình đi ngang qua, vạn lần coi thường.
“Ha hả, học cũng nhiều thật, không phải vì leo cao, thầy hay trò thì ai cũng ngủ được.”
Mọi người nhìn thấy An Khả Nhi đi đến, cũng chạy nhanh nói, “Đương nhiên, sao có thể bằng chị Khả Nhi, nhìn cô ấy xinh đẹp, thì cũng là hồ ly, còn chị Khả Nhi của chúng ta, vừa hào phóng vừa cao quý, nhìn là biết rất khí chất rồi.”
An Khả Nhi nghe nói như vậy, thái độ trên mặt có chút dịu xuống.
Tuy rằng bức ảnh này, chính cô cũng biết, cô dùng rất nhiều công sức học tập, cố gắng từng chi tiết đều đạt tốt nhất, đều hoàn mỹ không có chút dấu vết.
Còn Diệp Chanh này……
cô nhận thấy là không có quá nhiều cố gắng.
Lúc này, Diệp Nịnh đi vào.
An Khả Nhi ngạo nghễ nhìn cô, trực tiếp cầm một ly cà phê ném xuống.