Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 312: Bị tập kích trên phố



Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê ăn xong trở vềm ngày thứ hai, sáng sớm, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê cùng nhau đi chọn lễ phục tham gia bữa tiệc, muốn đi cửa hàng thời trang mua lễ phục.

Diệp Tử cuối cũng cũng đuổi theo.

“Dạ Lê, anh chờ em.”

“cô đi theo làm gì?” Mộ Dạ Lê nhìn cô hỏi.

“Em... Diệp Chanh đối với quần áo không hiểu, em đến giúp em ấy chọn quần áo.”

“Ở đó tự nhiên có nhà thiết kế.”

“Vậy cũng không được, em đã nhận lời bác gái, phải chiếu cố Diệp Chanh thật tốt.” nói, Diệp Tử khôngquan tâm liền chui vào xe.

Diệp Chanh nhún vai không sao cả, Mộ Dạ Lê phiền chán nhìn Diệp Tử.

Trước kia sao không nhận ra, Diệp Tử lại không biết xấu hổ như vậy?

Ba người đi vào cửa hàng.

Nhà thiết kế đã chuẩn bị tốt, vì Diệp Chanh mà lựa chọn quần áo, là Mộ Dạ Lê sớm đã dặn dò, lập tức, một thân ảnh màu đỏ tía xinh đẹp không khỏi làm người cảm thấy đầy ưu nhã mà còn vô cùng cao quý.

Diệp Tử ghen ghét nhìn, Mộ Dạ Lê kéo Diệp Chanh, xoay một vòng, rất là hài lòng.

“Váy dài phết đất, đi sẽ không thoải mái đâu.” Diệp Chanh oán giận nói.

“Được rồi, em thì biết cái gì, như vậy nhìn có vẻ nữ tính nhiều hơn.” Mộ Dạ Lê cười túm váy của cô.

Diệp Tử bên kia nhìn, trong lòng điên cuồng nghĩ.

Mộ Dạ Lê nói chuyện với cô cũng chưa từng tùy ý như vậy.

Lúc này...

Bên ngoài, một trận rối loạn làm người bên trong chú ý.

Trong cửa hàng, người nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng thét chói tai truyền đến, còn có âmthanh đập phá, nghe tới làm người nhận ra là có nguy hiểm.

Người trong tiệm lập tức kêu lên “A, không tốt rồi, trời ạ, hình như có người cầm vũ khí đánh người, trời ơi.”

“không thể nào, lại đến...”

Gần đây khu thương mại có một vài chuyện rối loạn an ninh, đều là do mấy thành phần khủng bố khôngrõ gây ra, làm người trên đường vô cùng sợ hãi.

“thật là, trời ạ, mau mau đóng cửa lại, đừng cho người đi vào.”

Diệp Chanh không khỏi kinh ngạc nhìn qua “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người xấu, bọn họ giết người khắp nơi, đều là phần tử khủng bố, mau, mọi người mau tránh đi”

Diệp Chanh khựng người, lại không nghĩ lúc này.....

Ầm một tiêng, một chiếc xe bay vào, trực tiếp phá cửa kính cùng cửa chống trộm.

Lập tức, còi chống trồm liền hoạt độn, mảnh nhỏ cửa kính bay khắp nơi, người trong tiệm thét chói tai chạy tán loạn, người trên xe mang ký hiệu tổ chức đặc thù, cầm súng đi xuống, bắn phá bên trong mộthồi, dọa người trong tiệm kêu thét thảm thiết.

Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh là do ở nước ngoài, cũng không mang người theo, hai người chỉ nghĩ là dạo phố đơn giản, nào ngờ, gặp phiền phức, mọi người chạy trốn, lúc Mộ Dạ Lê quay đầu lại, đã không thấy Diệp Chanh đâu.

Cũng không trách, nơi này người người hoảng loạn, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, đường phố khi nãy còn đông đúc, phồn vinh, bây giờ lại thành một đống hỗn loạn.

Diệp Chanh đè váy, quay đầu đã không nhìn thấy người quen, điện thoại sớm không biết đã rơi nơi nào, cô cúi đầu mắng “đã nói cái váy hỏng việc, quá vướng víu.”

Lúc này cách tường lại nghe giọng nó, người bên ngoài đang nói chuyện.

“A, giết hết mấy đứa này đi.”

“Đừng, nhìn lớn lên không tệ, mang về không phải càng tốt sao.”

Diệp Chanh nhìn trộm sang, là mấy cô nhân viên xinh đẹp của cửa hàng, lúc này run bần bật, ngồi xổm trên mặt đất, bị mấy tên phần tử cực đoan dùng súng chỉa vào.

Diệp Chanh híp mắt, nhìn qua vài người, trong tay mang vũ khí, trên người còn có quần áo chống đạn, vị trí hành động vô cùng rời rạc.

Mà lúc này, Diệp Tử chú ý đến Diệp Chanh, liền cười ác độc, đi theo....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.