Nhân viên cửa hàng cảm thán nhìn hai người, nhất thời không dám nói gì, giống như hận là chưa từng biết họ, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
Chuyện như ngày hôm nay, đời này bọn họ đều không dám nghĩ sẽ có thêm lần nữa.
Mà phía Mộ Dạ Lê, Mộ Bát đã đến.
Mộ Dạ Lê nhìn chỗ này lộn xộn nói “Giao cho cậu xử lý.”
“Dạ, tiên sinh, vậy còn Diệp tiểu thư....”
Nhìn Diệp Tử đang chật vật ngồi dưới đất, cậu hỏi.
“Cũng gia cho cậu xử lý.” Mộ Dạ Lê lười nói một câu, ôm lấy Diệp Chanh liền rời khỏi đây.
Diệp Tử nhất thời cắn môi nhìn mọi ngừi, tức không chịu được.
......
Về đến nhà, Diệp Tử bị ăn hành đã lâu, liền chạy đi tắm sạch sẽ.
Trở lại phòng, cô tức giận cầm lấy điện thoại đến, gọi điện cho Dung Lệ Hoa.
“Mẹ, con cảm thấy chúng ta đã bị con nhỏ nhà quê kia lừa gạt.”
“nói gì đấy?”
“Diệp Chanh biết nói tiếng anh, nói còn vô cùng tốt, hơn nữa nó còn đánh nhau rất lợi hại, mẹ phải cẩn thận, người ở quê kia, có lẽ đã âm thầm lên kế hoạch, muốn chiếm lấy vị trí của mẹ, chắc chắn là bà ta đã dạy Diệp Chanh thứ gì rồi, lại còn giả vờ đưa đến nhà chúng ta, hừ.”
“Này Diệp Tử, không phải con bị dọa ngu rồi chứ, nói bậy bạ gì đó, con bé kia lúc ở thôn luôn bị mẹ canh chừng, học cái gì chứ.”
“không thể nào.”
“Có lẽ là trùng hợp, con đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Dung Lệ Hoa cảm thấy nếu là thật, bà ta cũng không tin, Diệp Chanh có thể có được năng lực gì.
Diệp Tử chỉ có thể nói. “Được rồi, còn cũng hy vọng là như thế, bằng không con thật....”
.......
Ngày hôm sau.
Mộ Dạ Lê cho người chẩn bị quần áo, không phải là bộ ngày hôm qua, mà đổi một bộ khác, đưa Diệp Chanh đi cũng đến tham gia tiệc tối.
Là tiệc tối Mạc gia, Mạc gia năm có một đoạn thâm giao với Mộ gia, sau đó liềm di cư sang Ý.
hiện giờ ở bên này, cũng là một gia động chính thống.
Mạc Băng Hàn này cũng đã năm mươi bốn, tuổi cũng lớn vậy rồi, mà còn có con nhỏ, vô cùng vui vẻ, trước đó ông cũng đó có ba đứa con gái, này là đứa bé trai, mong chờ nửa đời người, bởi vậy liền làm bữa tiệc lớn, bạn bè đầy nhà.
Diệp Chanh đi theo Mộ Dạ Lê vừa ra khỏi cửa, Diệp Tử liền đi theo.
Bây giờ Mộ Dạ Lê nhìn thấy cô ta, liền xem như người vô hình, một chút cũng khôngthèm để ý.
Chính là, Diệp Tử lại bám riết không tha, nhất định là ăn vạ cho bằng được.
cô cũng là nghĩ muốn quan sát lại Diệp Chanh, xem cô có phải hay không là nghĩ nhiều, trùng hợp mới có thể tránh được những chuyện này.
Mộ Dạ Lê nói “cô mới bị thương, không ở nhà chờ, cùng đi theo ra ngoài làm gì.”
Diệp Tử nghe xong, vẻ mặt đầy cảm động nhìn Mộ Dạ Lê.
Cho nên, anh vẫn là quan tâm cô phải không?
“Dạ Lê, anh còn quan tâm em, em cũng đã đỡ hơn phân nửa rồi.”
Mộ Dạ Lê cười “Ý tôi là, cô đừng giữa đường phát bệnh, làm trở ngại chuyện tốt của tôi.”
“……”
Diệp Chanh vừa nổi lên chút hy vọng, lập tức rơi xuống.
Diệp Chanh không nhịn được muốn cười.
Mộ Dạ Lê này, thật không phải là đang cố ý đả kích người ta sao?
Như vậy thật là xấu á.
Mộ Dạ Lê cũng lười quản Diệp Tử, mang theo Diệp Chanh đi trước.
Diệp Tử khẽ cắn môi, cảm thấy bây giờ mình nhẫn nhục, nhất định sẽ nhận được quả ngọt, vì thế liền sống chết đi theo.
Trong bữa tiệc.
Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê đến, ở cửa đã có người kêu lên “Mộ tiên sinh cùng phu nhân đến.”