Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 323: Con người tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp



Khi Diệp Chanh ra đến, kéo kéo váy mình, lập tức nghe thấy có tiếng nói.

cô ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt của Mạc Lăng Thanh.

Mạc Lăng Thanh sửng sốt.

Bóng hồng xinh đẹp, đẹp, hơn nữa, diện mạo diễm lệ, lại mang theo khí chất anh khí.

Có người quá diễm lệ ngược lại làm người càng thêm tục khí.

Nhưng là cô lại mang cảm giác thời thượng vô cùng, không chút nào làm người cảm thấy quên mùa.

Quả thật, nguyên chủ trước kia diện mạo rất là quê mùa, chính là bởi vì khí chất quê cha đất tổ, cho nên nhìn là thấy quê rồi, khu khi thay đổi, khí chất thay đổi rất lớn, nhìn kiểu nào cũng không có vẻ quê nữa.

cô giá này, so với tam tiểu thư Mạc gia thì thật đẹp hơn nhiều.

Có người lén lút trộm ra xem náo nhiệt, ở sau nhìn, không khỏi nghĩ.

Khó trách vừa rồi, Mộ Dạ Lê người ta cũng lười nhìn cô ta.

“Cái này là Mộ thiếu phu nhân mà Mạc tam tiểu thư luôn miệng nói người ta là đồ vô cùng xấu xí, ai ngờ….”

“Ha ha, nếu Mộ thiếu phu nhân xấu xí, thì cô ta là gì?”

“Tôi cũng thấy vậy, người ta rõ ràng là xinh đẹp hơn cô ta nhiều.”

Mạc Lăng Thanh nhìn Diệp Chanh, kiêu căng ngạo mạn bước qua.

Vòng quanh Diệp Chanh một vòng, thấp cao nhìn một lượt, nhìn qua rất giống nữ vương nhìn kẻ hầu của mình.

Chỉ là, phong thái của Diệp Chanh, nhìn ta cô cũng không phải là dễ tuỳ tiện khinh bỉ được đâu.

“cô là Diệp Chanh phải không?”

Diệp Chanh có thể cảm giác được địch ý, cười nhạt nói “không sai.”

“Lúc cô gả đến Mộ gia, có phải cũng đã nghe qua truyền thống liên hôn của hai nhà cho nên mới cưới cô hay không?”

A, lại là một cô gái vì Mộ Dạ Lê mà đến.

Diệp Chanh càng cười lạnh nhạt hơn “Là cũng có nói như vậy.”

“Đúng vậy, bằng không, cô cho rằng, như cô mà có thể gả cho Mộ Dạ Lê sao? cô có thể giúp được gì cho Mộ Dạ Lê? Tôi cũng là tò mò, cô rõ ràng là biết nhưng còn đồng ý gả cho anh ta, da mặt cô cũng đủ dày đi, nếu mà là tôi, tôi thậm chí còn còn thấy thẹn, mà cô vậy mà một chút hổ thẹn cũng không có.”

Diệp Chanh cười ha ha “cô còn không thấy thẹn, sao tôi phải thẹn?”

“cô… Ai cho cô lá gan để cô dám nói như vậy, cô có biết tôi là ai không?”

“Biết, trên mặt cô là viết rành rành kìa.” Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt to, ánh mắt đầy châm chọc nhìn mặt cô ta.

“Vậy cô…”

“Là người tự cho là đúng, là loại đàn bà đê tiện muốn cho không đàn ông có gia đình nha, loại phụ nữ này ở nước Z chúng tôi có một cái tên đặc biệt lắm.” Diệp Chanh lạnh nhạt nói “Gọi là tiện nhân.”

“cô…cô cũng dám….”

Mạc Lăng Thanh tức quá lao thẳng đến.

Diệp Chanh cười, loại phụ nữ còn không biết xấu hổ chạy đến nơi này tìm cô kiếm chuyện?

cô thậm chí là lười cân não với với loại đàn bà như thế này.

cô thấy cô ta lao đến, không nhúc nhích, ngay khi cô ta sắp lao đến trước mặt mới lắc mình né tránh.

Mạc Lăng Thanh hoàn toàn không có phản ứng lại, liền thấy cô như tránh gió.

Sao có thể, tốc độ của người sao lại nhanh đến như vậy

Nhưng mà Diệp Chanh nhướng mày, dưới chân hơi động….

Cả người Mạc Lăng Thanh liền ngã sấp trên mặt đất.

“A……”

cô ta nằm sấp trên mặt đất, miệng va mạnh vào mặt đất, hàm trăng rơi mất hai cái.

cô ta bụm mặt, không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chanh, nức nở khóc lóc, giọng nói vô cùng không được rõ ràng, “cô, cô dám làm càn, cô cả gan làm loạn, côcũng dám động đến tam tiểu thư Mạc gia, cô cho rằng Diệp gia cô, cái đồ quê mùa như cô, có tư cách gì, có bản lĩnh gì mà đụng đến tôi? Hôm nay tôi nhất định phải cho cô trả giá lớn.”

“Ha? Tư cách? Bản lĩnh?”

cô hừ một cái, trực tiếp kéo Mạc Lăng Thanh đến “Con người của tôi, ghét nhất chình là bị người ta uy hiếp.”

nói xong, cô trực tiếp mang Mạc Lăng Thanh, ấn vào cái chậu trước mặt.

“A……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.