Tạ Vũ Cầm hiểu, Diệp Chanh nói chính là người con bé gả đi.
Nhưng bà thật ra có chút giận, Diệp Chanh sao lại có thể đồng ý như vậy, chỉ là có tiền, có quyền, chuyện hôn nhân đâu phải chuyện đùa, con bé này cũng đúng là hư não, mới có thể đồng ý gả đi.
Tạ Vũ Cầm hầm hừ nghĩ, bà cũng mặc kệ, người kia là kẻ có tiền hay không, dám lừa Diệp Chanh như vậy, con bé vẫn còn là đứa nhỏ chưa lớn đâu, sao lại có thể phá hư Diệp Chanh như vậy.
Tuyệt đối sẽ không để những người này được tốt!
Diệp Chanh đi cùng Tạ Vũ Cầm, liền nhìn thấy Mộ Bát lái xe đến đón họ.
Lên xe, Tạ Vũ Cầm nhìn Mộ Bát, cũng coi như là dáng vẻ đàng hoàng, còn có chút.
Tạ Vũ Cầm lại hừ hạ “Ông chủ nhà cậu đâu, để người đến đón, nó không dám ra mặt à? Hừ, không sai, thật mà nhìn thấy nó, bà đây không khách khí đâu.”
“…..” Mộ Bát cũng là bất đắc dĩ cười cười, nói “Bởi vì chuyện đột xuất, tiên sinh ở nhà chuẩn bị, nên không đến.”
“Được rồi, không cần mấy người ba hoa chích choè với tôi.” Dù sao, Tạ Vũ Cầm cảm thấy, bọn họ có thể lừa được Diệp Chanh nhưng không gạt được bà đâu, bà cảm thấy nhất định phải lấy lại công bằng cho con gái mới được.
Mộ Bát chỉ có thể ngượng ngùng nói “Ngài đến rồi lại nói.”
Rất nhanh đã đến, Tạ Vũ Cầm ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ như vậy, liền cảm thấy không đúng.
Kinh ngạc đi vào, chỉ cảm thấy đời này cũng chưa từng nhìn qua nahf nào lại giàu đến thế.
Bà liền cảm thấy, có thể chuyện cũng không giống như bà tưởng tượng.
Chí ít, người làm ở đây, bà cũng không thể tự mình đắc tội được.
Vào cửa, Tạ Vũ Cầm liền nắm tay Diệp Chanh lại hỏi: “Người này, rốt cuộc là làm gì lại ….”
Lúc này lại thấy bên trong, Mộ Dạ Lê đứng thẳng lưng nói đó, mỉm cười nhìn hai người.
Tạ Vũ Cầm liền sững sốt
Trẻ tuổi, đẹp trai như vậy….
Bà cũng chưa từng gặp qua.
Hơn nữa, bà còn cảm thấy anh có chút quen mắt.
Tạ Vũ Cầm lièn lôi kéo Diệp Chanh “Đây là … Chính là người con đã gả….”
Tạ Vũ Cầm nghĩ, người đàn ông này nếu là đem ném về quê nhà, e là sẽ bị người điên cuồng cướp lấy.
Làng trên xóm dưới đều sẽ biết.
Có con rể như vậy mà mang về để người ta nhìn, thật làm người ta hâm mộ đến chết mất.
Đúng thật là … Làm người ta quá kiêu ngạo đi.
Diệp Chanh thật là làm bà quá ngạc nhiên.
Con gái nhà mình, biết phấn đấy, trở nên xinh đẹp, tốt như vậy, tìm chồng … Cũng quá là lợi hại như vậy.
Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, không nghĩ là anh sẽ tự mình ra cửa đón người như vậy.
cô đi đến, Mộ Dạ Lê nhìn Tạ Vũ Cầm “Mẹ, hoan nghênh mẹ đã đến, còn là chồng của Diệp Chanh, mời mẹ vào.”
Đôi mắt Tạ Vũ Cầm không rời Mộ Dạ Lê một chút nào, càng nhìn, càng cảm thấy vừa lòng.
Đẹp trai như vậy, nói Diệp Chanh nhìn trúng, bà thật có thể hiểu ra.
“Được, được, được…”
Sau nói chuyện với Mộ Dạ Lê, Tạ Vũ Cầm cũng chỉ có thể nói như vậy.
Mộ Bát nhìn thấy, đứng sau ngạo nghễ ngẩng cao đầu, thầm nghĩ, đó là tất nhiên, tiên sinh nhà bọ tuyệt đối là người mà người gặp người thích, xứng đôi với phu nhân nhà họ, thật là hoàn mỹ không gì sánh, ai thấy lại không hài lòng.