Lại không ngờ, vừa vào cửa cũng lại là TV đang phát sóng tin túc khi nãy.
Mà Mộ Dạ Lê ngồi dựa vào sô pha, đang xem giấy tờ trên tay, thỉnh thoảng nhấc mắt liếc nhìn màn hình phía trước.
Ha ha, thật là tình thâm nghĩa trọng, không gặp được người thật liền xem trên TV a..
Diệp Chanh vào cửa, hừ một cái, không thèm nhìn Mộ Dạ Lê, đi thẳng vào trong.
Mộ Dạ Lê nghe tiếng,lúc ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy được cánh cửa bị đóng lại, không khỏi thấy kì lạ.
“cô chủ đâu?”
“Cậu chủ, cô chủ vừa vào phòng” Người làm nhìn nhìn bên trong, nhỏ giọng nói “ Xem vừa rồi, hình như tâm trạng của cô chủ không được ổn.”
Mộ Dạ Lê càng cảm thấy kì quái.
Lại xem họp báo trên TV, vốn cho là có thể nhìn thấy cô nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối cùng cũng không xuất hiện cái tên Diệp Chanh.
anh đem người giao cho công ty Cổ Bổn, Cổ Bổn lại đang làm cái quái gì đây.
anh nhíu mày đi vào phòng làm việc, lấy diện thoại gọi đi.
“Imie, chuyển máy đến giải trí Cổ Bổn”
“Dạ, Mộ tổng, anh muốn đích thân liên lạc sao?”
“Ừ”
thật nhanh chóng, giải trí Cổ Bổn nhận được điện thoại
“Alo”
“Tôi là Mộ Dạ lê”
“Cái …Cái gì…”
Giám đốc điều hành Cổ Bổn là Mẫn Nhạc. liền bị dọa mất hồn.
Đại tổng tài đích thân gọi đến…đây là chuyện quái quỷ gì?
một lát sau…
Mẫn Nhạc gọi cho Hà Nhã Huệ
“ Có phải cô có một nghệ sĩ mới ra mắt tên gọi Diệp Chanh đúng không?”
“A…Đúng vậy.”
“Về cô ta…”
Hà Nhã Huệ cần nữa ngày niuws có phản ứng, đây là nhiệm vụ cấp trên trực tiếp giao cho cô.
Thả điện thoại xuống, cô mở to mắt hồi lâu, lại thêm lúc sau, mới nắm điện thoại gật gật đầu, cô đã nói, Diệp Chanh này, thật may mắn, may mắn này cũng chỉ là mới bắt đầu.
Bây giờ đích thân Mộ Dạ Lê lên tiếng …
Diệp Chanh không muốn nổi danh thì cũng là rất khó khăn lắm đây~~`
Mộ Dạ Lê nghĩ là tâm tình Diệp Chanh không tốt, nên mở cửa đi vào.
Lại không biết được, vừa vào cửa lại có thể trực tiếp nhìn Diệp Chanh đang thay quần áo.
Thân thể cô nhờ ánh sáng dưới ánh đèn trắng sáng như ánh trăng, đường cong hoàn mỹ, lộ liễu trước mắt không sót thứ gì, càng không cần nói, phía trước cũng lộ ra một phần tròn trắng đầy đặn, tuy rằng một nữa nhưng mà lớn nhỏ kia, cũng đủ làm người hoa mắt.
không nghĩ là cô đang thay quần áo, nên Mộ Dạ Lê đứng ngẩn ở cửa.
Diệp Chanh quay đầu lại, lúc này mới thấy anh, sợ hãi kêu to:”Á…Lưu manh.”
Phanh một cái, trực tiếp đóng cửa lại.
“Em…”
Thiếu chút nữa bị cửa đập trúng mắt, trong lòng Mộ Dạ Lê giận không hết.
Diệp Chanh này, cũng dám đóng cửa như vậy.
Nhưng mà… Tâm trạng cô không tốt, nên tạm thời tha thứ cho cô.
“A..Lưu manh hả? Em lại không phải không biết lúc anh lưu manh, còn không phải chỉ là nhìn một chút, mà bất cứ chỗ nào trên người em, anh còn chưa thấy qua.” Mộ Dạ Lê đứng ngoài cửa nói.
cô nghe được giọng bên ngoài, càng nghiến răng nói” Cút, anh đi nhìn Diệp Tử của anh đi.”
Ui..Đây là …
anh nghĩ đến vừa nãy trong TV toàn bộ là Diệp Tử, không có tên cô, trong lòng thật cho răng, cô vì chuyện này mà không vui.
Người làm phía sau nhìn hai vợ chồng họ, nghĩ cậu chủ nhà mình, trước nay chưa có người phụ nữa nào dám đóng cửa nhốt bên ngoài lại cò cười ngọt ngào đến vậy đâu.
Phút chốc suy nghĩ, nói với Mộ Dạ Lê” Cậu chủ, thật ra là sắp đến sinh nhật cô chủ rồi, để cô chủ vui vẻ, không bằng làm cho cô ấy chút bất ngờ.”
Mộ Dạ Lê nghe xong, nhăn mày” A, ai cần tạo bất ngờ cho cô ta, sinh nhật cô ta thì liên quan gì đến tôi.”
không biết khi nào, mọi người đem họ thành vợ chồng thật sự.