Vô Ý Tình Thâm

Chương 6



Ánh đèn trong thư phòng sáng trưng, quần áo ở nhà bị cởi bỏ hơn phân nửa, Lạc Mân hoàn toàn phơi bày trong ánh mắt nóng rực của Thẩm Thời Trạm. Cậu nằm bất động trong lòng hắn chỉ nhẹ nhàng thở gấp.

Bàn tay xấu xa tàn phá bừa bãi trên người Lạc Mân, mơn trớn nơi nào nơi đó liền dấy lên dục vọng thiêu người.

Thân thể Lạc Mân mềm nhũn trong lòng Thẩm Thời Trạm, cổ áo ngủ rộng lớn đã sớm bị kéo ra, lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn mà quần vẫn mặc trên người.

Thẩm Thời Trạm lo lắng thư phòng không ấm áp như phòng ngủ, sợ Lạc Mân không chịu nổi, đè nén dục vọng đang bốc lên, lấy tấm chăn nhỏ trên giường quấn lấy Lạc Mân, ôm người trở về phòng ngủ.

Lạc Mân bị bao lấy chỉ còn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ở bên ngoài, hai tay cậu vòng qua cổ Thẩm Thời Trạm, không sợ chết đâm đầu vào lửa nói: “Thật ra cũng có thể làm ở thư phòng… Chúng ta… Cũng chưa từng làm trong thư phòng…”

Biểu tình trên mặt Thẩm Thời Trạm không thay đổi, dùng sức nhéo mông Lạc Mân một cái, Lạc Mân đau hơi co lại, chỉ có điều co đi co lại, cậu vẫn nằm trong ngực Thẩm Thời Trạm, không trốn đi đâu được.

Vào phòng ngủ, Thẩm Thời Trạm lại không vội lột sạch Lạc Mân, chỉ là cách lớp chăn hôn môi với cậu.

Lạc Mân ngoan ngoãn ngước đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng đến kỳ cục của Thẩm Thời Trạm, hôn môi thật lâu mới dừng lại, nước bọt Lạc Mân không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy về phía bên tai, Thẩm Thời Trạm thấy thế, liền đến gần liếm mút sạch sẽ mới bỏ qua.

Lạc Mân sớm bị trêu chọc mà không chịu được, bị chăn bao bọc càng cảm thấy khô nóng vạn phần, mất công tốn sức mà từ trong chăn duỗi chân ra cọ cọ cẳng chân Thẩm Thời Trạm.

Thẩm Thời Trạm quyết tâm phải dạy dỗ Lạc Mân, làm bộ như không có chuyện gì vẫn ôm người không nhanh không chậm mà hôn. Thân thể lại chặt chẽ đè lên Lạc Mân, cách lớp chăn ý tứ mờ ám mạnh mẽ cọ xát.

Lạc Mân rốt cục nhận ra ý tứ của Thẩm Thời Trạm, cậu muốn ôm lấy Thẩm Thời Trạm, bất đắc dĩ cánh tay bị vây ở trong chăn không có cách nào nhúc nhích.

Toàn thân chỉ có đầu miễn cưỡng cử động được Lạc Mân hết cách rồi, thật khó khăn dùng trán cọ cọ lên môi Thẩm Thời Trạm, nhỏ nhỏ giọng nói: “Thời Trạm… Thẩm Thời Trạm…”

“Chuyện gì?” Thẩm Thời Trạm dù bận vẫn ung dung trả lời.

“Nóng… Không cần chăn…”

“Nóng à?” Thẩm Thời Trạm hỏi, một cánh tay chống đỡ thân người một tay luồn ra sau lưng Lạc Mân kéo chăn ra làm bộ muốn đứng dậy.

Lạc Mân được tự do bổ nhào một cái, kéo Thẩm Thời Trạm muốn xuống giường đặt ở cuối giường.

Thẩm Thời Trạm cũng không dùng sức, theo sức lực Lạc Mân nằm xuống, chỉ là trên mặt vẫn không có ý cười, nghiêm túc hỏi Lạc Mân: “Không phải em nói nóng sao, dán vào như thế làm gì.”

Nếu không phải hạ thân nóng bỏng của Thẩm Thời Trạm đỉnh lên người Lạc Mân, cậu gần như muốn cho là Thẩm Thời Trạm nói thật.

Yên lặng tiếp thêm dũng khí cho bản thân, Lạc Mân dinh dính nhơm nhớp mà đến gần lấy lòng nói: “Thích dán vào anh, nóng cũng thích.”

Thẩm Thời Trạm nhướn mày nói: “Nhưng anh sợ nóng.”

Lạc Mân mặc kệ, dùng sức cọ mặt hắn, tóc mềm mềm đảo qua lại mắt với môi Thẩm Thời Trạm, làm hắn ngứa ngứa muốn cười to.

Hắn đè người đang vui chơi trên người mình, vững vàng cố định lại, đẩy thân người lên tách ra một khoảng cách với Lạc Mân.

Nếu lúc bình thường, Thẩm Thời Trạm sẽ không để ý việc này. Nhưng mà hôm nay Lạc Mân phản ứng thực sự quá lớn, lớn đến nỗi ngoại trừ đau lòng hắn không biết nên có phản ứng gì khác.

Cho nên nhất định phải nghiêm túc nói rõ ràng, ngăn chặn về sau lại có người nói bậy bạ trước mặt Lạc Mân làm cậu đau lòng.

“Mân Mân.”

Đôi mắt Thẩm Thời Trạm nghiêm túc nhìn Lạc Mân nói: “Anh năm nay ba mươi mốt, không tính là già. Nhưng có khoảng cách rất lớn với em chỉ mới mười chín tuổi, vẫn làm anh lo sợ. Sợ em gặp được người tốt hơn, đẹp trai hơn, mới kịp nhận ra, anh thật vô vị rồi cũng không cần anh nữa.”

Thẩm Thời Trạm nói đến đây, Lạc Mân bị chọc cho cười khúc khích.

Thẩm Thời Trạm nhẹ nhàng nhéo khóe miệng hơi nhếch lên của Lạc Mân, tiếp tục dịu dàng nói: “Em thích đánh đàn, lại biết vài ngoại ngữ, cảm thấy hứng thú với nhiều chủ đề, đều có thể tán gẫu vài câu với ai đó. Tính cách tốt, thầy cô bạn học đều thích em, người lớn cũng rất thích nói chuyện với em. So với em mà nói, anh là người nhạt nhẽo.”

Lạc Mân mở miệng muốn phản bác, bị Thẩm Thời Trạm hôn một cái ngăn lại.

Bàn tay xấu xa của Thẩm Thời Trạm vươn lên, tìm đến điểm nhạy cảm của Lạc Mân tập kích, trong miệng vẫn là lời ngon tiếng ngọt: “Mân Mân, em tốt như vậy, anh lo lắng em bị người khác cướp đi còn không kịp làm sao đi tìm người khác được. Lại nói, ai có thể tốt hơn em đây, ở trong lòng anh em chính là tốt nhất.”

Lạc Mân run rẩy dưới thân Thẩm Thời Trạm, bởi vì động tác của hắn càng bởi vì lời nói của hắn.

Lạc Mân vẫn cho là trong mối quan hệ này, cậu đơn phương yếu thế. Cho tới bây giờ không ngờ Thẩm Thời Trạm cũng sẽ có ý nghĩ lo được lo mất này, “Anh mới là tốt nhất, mới là người thú vị.” Lạc Mân bất mãn nói, Thẩm Thời Trạm căn bản không biết đến bản thân hắn tốt bao nhiêu, mở miệng còn muốn phản bác, bị Thẩm Thời Trạm ngăn lại.

Nếu đã nói ra Thẩm Thời Trạm không muốn nhịn để tiếp tục thảo luận vấn đề ai tốt nhất với Lạc Mân nữa.

Cuối cùng một lần kéo xuống quần ngủ của Lạc Mân đã thấy ngứa mắt từ lúc trong thư phòng, bàn tay to lớn lập tức dán lên thịt đùi mềm mại của Lạc Mân.

Lạc Mân hơi gầy trên mông lại nhiều thịt. Thẩm Thời Trạm cực kỳ thích, lúc thường cũng không dám nói.

Lạc Mân rất dễ xấu hổ, xuống giường mà thoáng đùa giỡn một chút, cả ngày giận dỗi đều không có ý muốn nói chuyện.

Nhưng mỗi lần làm Thẩm Thời Trạm đều sẽ dày vò Lạc Mân khóc mới thôi, Lạc Mân cũng từng kháng nghị, bị Thẩm Thời Trạm nói một câu ‘không phải em cũng thoải mái phát run à’ chặn lại lần sau cũng không dám nói gì.

Thẩm Thời Trạm cái gì đều cũng có thể nói ra mà vẫn là bộ dáng mặt không đổi sắc, thật là làm cho Lạc Mân không muốn nhìn.

Thẩm Thời Trạm thô bạo cởi quần nhưng động ác lại dịu dàng.

Một tay hắn mơn trớn hai điểm trước ngực Lạc Mân, đừng lại bên trái chợt dùng sức nhéo một cái liền nghe thấy Lạc Mân không chịu được rên khẽ một tiếng.

Thẩm Thời Trạm ngậm đôi môi hơi mở của cậu nhẹ nhàng liếm mút, một tay khác đưa đến đầu giường lấy bôi trơn ra để trong lòng bàn tay, chờ ủ ấm mới bôi lên miệng huyệt, đưa một ngón tay vào thử thăm dò.

Dễ dàng tìm tới điểm mẫn cảm của Lạc Mân, sau khi để Lạc Mân thích ứng Thẩm Thời Trạm lại thêm một ngón tay, lúc mạnh lúc nhẹ ma sát nơi kia.

Lạc Mân vô thức nắm chặt tóc sau đầu Thẩm Thời Trạm, đợi sóng tình dục giảm bớt một chút, mới hậu tri hậu giác mà thả ra xoa xoa da đầu hắn, chuyển tay đi nắm drap trải giường.

Thẩm Thời Trạm cúi đầu hôn vành tai cậu, an ủi nói: “Không sao, nắm không đau.”

Vừa nói chuyện vừa thêm vào ngón thứ ba, không kích thích khắp nơi như trước, mà đi thẳng đến nơi mẫn cảm kia của Lạc Mân dùng sức ma sát.

Bàn tay trêu đùa đầu nhũ trước ngực Lạc Mân cũng từ từ tụt xuống dưới, nắm lấy bộ vị nhạt màu của cậu bắt đầu mơn trớn. Sau đó dùng môi thay thế ngón tay, ngậm lấy hai điểm trên ngực vì sung huyết mà trở nên đỏ tươi.

Trước sau Lạc Mân đều bị kích thích, cả người bị vây bởi tình dục không ra được, toàn thân đỏ bừng, nằm dưới thân Thẩm Thời Trạm thở dốc từng cơn.

Lạc Mân cố gắng mở mắt duỗi tay nắm lấy bả vai Thẩm Thời Trạm: “Có thể… Anh vào đi.”

Thẩm Thời Trạm nghiêng mặt sang bên hôn nhẹ ngón tay Lạc Mân, ngón tay nằm trong tiểu huyệt gia tăng lực đạo, tay nắm hạ thân phía trước kia cũng tuốt lộng ngày càng nhanh. Mơn trớn quy đầu, ngón tay cái cố tình qua lại lỗ nhỏ trên quy đầu, lau đi chất lỏng vì hưng phấn mà rỉ ra.

Lạc Mân dùng sức nắm chặt vai Thẩm Thời Trạm, nước mắt vì khoái cảm chảy ra từ khóe mắt, sau mấy lần ngón tay Thẩm Thời Trạm ra vào ấn mạnh xuống, Lạc Mân bỗng nhiên cong người bắn ra.

Thẩm Thời Trạm rút tay phải trong tiểu huyệt ra, tay trái vẫn như cũ nắm tiểu Lạc Mân động tác nhẹ nhàng lên xuống kéo dài khoái cảm cho cậu.

Chờ Lạc Mân thở dốc bình tĩnh lại, Thẩm Thời Trạm mới cúi người ôm cậu vào lòng tỉ mỉ mà hôn, vỗ về Lạc Mân vừa trải qua cao trào.

Ngoài cửa sổ đèn đường sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp tiến vào cả căn phòng như dát lên một tầng kim phấn.

Lạc Mân bị hấp dẫn, chống trên cơ ngực của Thẩm Thời Trạm nâng người lên, quay đầu nhìn ra ngoài.

Thẩm Thời Trạm vỗ nhẹ lưng cậu, Lạc Mân nhìn được rồi, quay đầu lại nằm nhoài trên người Thẩm Thời Trạm nhìn hắn.

Thấy hắn đầy mắt dịu dàng đang nhìn mình, trong phòng trải đầy ánh đèn màu vàng óng ánh, Lạc Mân cảm thấy hạnh phúc ùn ùn kéo đến với mình, cậu chôn đầu vào hõm cổ Thẩm Thời Trạm dùng sức cọ một hồi lâu mới dừng.

Hạ thân Thẩm Thời Trạm vẫn nóng rực mà chọc Lạc Mân, bầu không khí ấm áp, Lạc Mân cũng không xấu hổ đưa tay xuống nắm chặt, hỏi Thẩm Thời Trạm: “Sao anh không tiến vào?”

Thẩm Thời Trạm khẽ xoa cánh mông mềm mại của cậu khàn khàn nói: “Tối hôm qua không khống chế được sức lực, hôm nay làm tiếp, sợ em không chịu nổi.”

Hắn nói xong, cắn nhẹ lên cằm Lạc Mân một cái: “Ngủ đi.”

Trong giọng nói Thẩm Thời Trạm mang theo tình dục nồng đậm, hiển nhiên một hồi vừa nãy chỉ có Lạc Mân thoải mái, lại làm cho Thẩm Thời Trạm càng khó nhịn hơn.

Trong lòng Lạc Mân mềm mềm, nghe vậy lại muốn chui vào trong chăn.

Biết Lạc Mân muốn làm gì Thẩm Thời Trạm kéo cậu lại.

Bình thường Thẩm Thời Trạm không nỡ để cậu làm như vậy, hôm nay cậu còn chịu oan ức đến đau lòng, lại càng không được.

Thẩm Thời Trạm nghiêng người ôm Lạc Mân, ánh đèn đường hắt lên sau lưng hắn, tôn lên cả người anh tuấn.

Lạc Mân không cam lòng, lại đưa tay xuống nắm chặt tính khí thô to của Thẩm Thời Trạm, động tác vuốt lộng không thuần thục lắm.

Chỉ là như thế này cũng làm cho hô hấp Thẩm Thời Trạm rối loạn.

Hơi thở nóng hổi của Lạc Mân phả vào bên gáy Thẩm Thời Trạm, hắn cúi đầu hôn cậu, hỏi: “Mân Mân có phải lén uống sữa, hơi thở toàn mùi sữa.”

Lạc Mân hé miệng ngậm đầu lưỡi Thẩm Thời Trạm, học hắn khẽ cắn một cái mới trả lời: “Mới không phải lén uống, dì nói em còn cao nữa… Đồ hẹp hòi… sữa bò cũng không nỡ cho em uống.”

Thẩm Thời Trạm duỗi tay nắm chặt tay Lạc Mân chậm rãi lên xuống, dụ dỗ nói, “Mân Mân nghe lời một chút, ông xã thoải mái, sẽ cho em uống sữa.”

Lạc Mân ngoan ngoãn nói được, lại gần mút chấm đỏ nhỏ trên ngực Thẩm Thời Trạm, cậu học bộ dáng Thẩm Thời Trạm trong lúc làm vừa ngậm vừa liếm mút.

Thẩm Thời Trạm vô cùng thoải mái, bình thường chút kích thích ấy căn bản không đủ cho hắn tiết.

Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, hai người nói ra tâm sự trong lòng, Lạc Mân lại không xấu hổ như ngày thường, ngược lại rất ngoan ngoãn bảo gì làm đó.

Hơn nữa Thẩm Thời Trạm thấy Lạc Mân cũng hơi buồn ngủ, cầm tay Lạc Mân tăng thêm lực đạo, một lát sau, ngậm lấy thịt mềm trên cổ Lạc Mân tiết trên tay cậu.

Dù là Thẩm Thời Trạm tận lực rút ngắn thời gian, tay Lạc Mân vẫn mỏi nhừ, lúc này trong lòng bàn tay đều là bạch dịch của Thẩm Thời Trạm, ngơ ngác nhìn hắn không biết nên làm gì.

Thẩm Thời Trạm nhẹ giọng cười, lấy giấy ăn trên tủ đầu giường, lau khô tay cho Lạc Mân, lại nâng tay hôn một lúc mới dùng chăn đắp kín người cho cậu, sau đó xoay người vào phòng tắm.

Hắn cầm hai cái khăn lông nóng đi ra, cẩn thận lau sạch hạ thân cho Lạc Mân, lại đi vào phòng tắm, tắm qua loa cho mình, quay lại giường ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.