Khóc thỏa thích ở phòng bếp một hồi, trong lòng Lâm Vô Ý không còn áp lực đến vậy, nhưng vẫn vô cùng bi thương. Tới chạng vạng, già trẻ lớn bé của Lâm gia ăn cơm tối xong đều đến nhà tang lễ ngoại trừ ba đứa trẻ, ngay cả Quách Bội Bội cũng không dám làm theo ý mình vào thời điểm thế này. Vừa đến cửa nhà tang lễ, nước mắt Lâm Vô Ý liền không thể khống chế được. Bước vào trong nhà tang lễ, nhìn linh đường đã được trang trí xong xuôi, còn có chiếc quan tài còn chưa đậy nắp ở chính giữa linh đường, hai chân Lâm Vô Ý như nhũn ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cùng đỡ cậu đến trước quan tài của ông nội, Lâm Vô Ý ghé vào quan tài khóc đến thất thanh, cứ một tiếng lại một tiếng gọi “Ba!”. Cậu cố gắng vươn tay để sờ mặt ba, lại bị Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng kéo ra. Giang Y Viện và Lâm Chiếu Trinh đỡ lấy nhau, tiếng khóc tràn ra, trong tiếng khóc của em trai Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng không thể ngăn cản lão lệ tung hoành. Ngay cả Quách Bội Bội cũng bị không khí như vậy làm ảnh hưởng, có chút buồn buồn. Cô và Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi đều quỳ trên mặt đất làm một ít nghi thức mà người phụ trách yêu cầu.
Sau khi khóc một hồi, Lâm Vô Ý run rẩy cả người, ngay cả kêu cũng không thể kêu được. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh suýt bị hù chết. Quỳ lạy xong, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhiều tuổi nhất đều phát huy ảnh hưởng của người có chủ kiến trong gia tộc. Lâm Vu Chi trực tiếp cho một nắm tay vào sau gáy Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý lại một lần nữa ngã vào ngực anh.
Đến nửa đêm, Lâm Vô Ý nằm cuộn mình trên mấy chiếc ghế đặt song song từ từ tỉnh lại. Lần này, cậu không mang cảm xúc bất ổn như vừa rồi nữa. Cậu chậm rãi đứng dậy, được Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cùng đỡ đến cạnh quan tài cha già, quỳ xuống. Dập đầu với cha già ba cái, Lâm Vô Ý quỳ rạp trên mặt đất vô cùng bi thương, mặc cho Lâm Vu Chi nâng cậu lên thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Trời đã sáng, nghi thức tiếc thương và tưởng niệm của Lâm Chính Huy lão tiên sinh sắp bắt đầu. Lâm Vô Ý quỳ suốt một đêm, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, như muốn lung lay sắp đổ, ai nói gì cũng không chịu đứng lên. 8 giờ, từng chiếc xe một dừng lại ở ngoài nhà tang lễ, mọi người đến phúng viếng đều lục tục kéo đến. Bên ngoài nhà tang lễ sớm đã tụ tập đầy người bên truyền thông, tin tức đầu đề trên truyền thông của Hongkong cũng như nội địa đều có liên quan đến lễ tang của Lâm Chính Huy lão tiên sinh, ngay cả truyền thông của nước ngoài cũng vô cùng chú ý đến lễ tang ngày hôm nay. Còn Lâm Vô Ý thì không quan tâm đến chuyện này, cậu căn bản không biết là mình đang làm gì, linh hồn cậu đều bay cả đến chỗ cha già đang ngủ say ở nơi đó.
Có hai người nước ngoài đeo kính râm và khẩu trang đi vào linh đường, phía sau còn có ba người đeo kính râm đi cùng. Họ đi thẳng đến trước mặt Lâm Vô Ý, hai người nhẹ nhàng ôm cậu: “Dean, nén bi thương.”
“…” Lâm Vô không tiếng động mà gọi ba.
Hai người vỗ nhẹ hai má Lâm Vô Ý, thở dài rồi rời đi. Ba người còn lại cũng vào ôm Lâm Vô Ý, muốn cậu nén bi thương. Nhưng Lâm Vô Ý không nghe được gì, cậu chỉ biết là, ba ba, rốt cuộc không thể về được.
Xuất phát từ địa vị và danh vọng của Lâm Chính Huy khi còn sống, nghi thức phúng viếng của ông không chỉ có người của Lâm gia. Do có nhân viên quan trọng của chính phủ đến chủ trì nghi thức tiếc thương và tưởng niệm lần này, Lâm Vô Ý thất thần tựa vào vai Lâm Vu Hồng, nước mắt sớm đã thấm ướt áo trên vai đối phương. Vòng hoa trong linh đường phải có đến hơn một nghìn, người đến phúng viếng khoảng 2000. Ban tổ chức lễ tang đọc tiểu sử khát quát cuộc đời của Lâm Chính Huy và những cống hiến lớn lao ông dành cho Hongkong và nội địa, không khí trong đây đau thương mà cũng trang trọng. Ban tổ chức lễ tang đọc xong, Lâm Chiếu Đông làm con cả cũng lên nói mấy lời ngắn gọn. Sau đó, mọi người làm lễ ly biệt cuối cùng với di thể Lâm lão tiên sinh, biểu đạt an ủi với người nhà.
Lâm Chiếu Đông và già trẻ của Lâm gia đều bắt tay từng người một, cúi đầu, một câu “Có tâm!” biểu đạt sự cảm tạ. Hai mắt Lâm Vô Ý đẫm lệ mơ hồ làm từng động tác một dưới sự nhắc nhở của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng để nhận lời an ủi của mọi người; nhìn dáng vẻ cậu thế này, những người đến phúng viếng đều không khỏi đau lòng cảm khái. 11 giờ, quan tài của Lâm lão tiên sinh được đóng nắp, tiếng khóc của Lâm Vô Ý nhất thời làm mọi người lo lắng. Lâm Vu Chi ôm di ảnh ông nội, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đỡ lấy Lâm Vô Ý đã không thể đi đường nổi. Cho dù người con trai Lâm Vô Ý này và người cha Lâm Chính Huy trước đây có nhiều “thủy hỏa bất dung”, giờ phút này, không có ai hoài nghi Lâm Vô Ý coi trọng ba mình, yêu thương ba mình.
Quan tài được mang ra khỏi nhà tang lễ, chuyển vào xe tang. Xe tang chạy một vòng đến mấy ngã tư trọng yếu của Hongkong rồi mới tiến về nơi có phong thủy tốt nhất ở Hongkong, an táng di thể Lâm Chính Huy ở phần mộ địa “tập trung” những nhân vật nổi tiếng trong thương giới của Hongkong, hợp táng với phu nhân của Lâm Chính Huy. Ngay cả hai bên đường đều đặt đầy những vòng hoa. Vốn dĩ Lâm Chiếu Đông định nghi thức tiếc thương và tưởng niệm chấm dứt xong mới chọn ngày để an táng ba, nhưng xét theo nỗi lo lắng nào đó, thấy hôm nay cũng là ngày tốt liền chọn để an táng luôn.
Ngày này, tiếng khóc và nước mắt Lâm Vô Ý không thể nào dừng được. Nhìn quan tài đựng di thể ba được đặt vào trong huyệt, nhìn đất từ từ che mất quan tài, Lâm Vô Ý chợt có suy nghĩ muốn ở cạnh ba nhiều hơn, muốn ba nhìn đến cậu một lần cuối cùng. Bốn người Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi muốn kéo lại cậu mà cũng vô cùng khó khăn. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi khóc lóc bi thương, phần nhiều là khóc vì nỗi bi thương của chú nhỏ/ cậu nhỏ. Ba đứa trẻ cũng khóc lớn được Quách Bội Bội dẫn sang một bên. Sau khi quan tài được chôn xong, Lâm Vô Ý quỳ gối canh giữ mộ phần cho ba, chỉ cảm thấy bầu trời của mình, ngọn núi của mình hoàn toàn sụp đổ.
“Vô Ý/ Cậu nhỏ!”
Trước khi chìm vào bóng tối, dường như Lâm Vô Ý nhìn thấy ba, nhìn thấy ba chỉ mạnh vào mũi cậu quát: “Tiểu tinh nghịch!”
…
Mở cửa phòng ngủ ra, Lâm Vu Huệ mang một bát canh gà vào, sau cô còn có anh trai Lâm Vu Chi. Giang Y Viện ngồi chăm sóc con ở cạnh giường, hai mắt sưng đỏ, đứng lên, xoa xoa khóe mắt.
“Bà dì Giang, uống bát canh gà đi!”
“Cám ơn.”
Giang Y Viện mặc chiếc váy dài màu đen, búi tóc bằng một chiếc trâm hoa, nhận lấy bát, miễn cưỡng uống hai ngụm, lại xoa khóe mắt nói: “Mấy người xuống trước đi, tôi trông ở trong này.”
Trên giường, Lâm Vô Ý bất tỉnh ở mộ địa đang nằm nhắm mắt đầy thống khổ, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt Lâm Vu Huệ phiếm hồng, cô lấy khăn tay lau cho chú nhỏ. Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý vài lần, lên tiếng: “Luật sư đến rồi, ba con muốn người đi xuống.”
Thân mình Giang Y Viện chấn động, gật gật đầu. Lo lắng nhìn con trai, bà theo Lâm Vu Huệ và Lâm Vu Chi ra ngoài. Sau khi Lâm Chính Huy qua đời, Lâm gia luôn bận rộn cho lễ tang của ông. Hôm nay lễ tang chấm dứt cũng là lúc công bố di chúc.
Tất cả người của Lâm gia đều tập trung trong thư phòng của Lâm lão gia tử khi còn sống. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh vẫn khó nén bi thương. Sau khi Giang Y Viện xuất hiện, Lâm Chiếu Trinh vỗ vỗ con gái ngồi bên cạnh, Thẩm Như Vi đứng lên tránh ra chỗ khác, Giang Y Viện ngồi xuống cạnh Lâm Chiếu Trinh, Lâm Chiếu Trinh lập tức cầm tay đối phương. Lâm lão tiên sinh qua đời, ở một mức độ nào đó đã kéo gần quan hệ của mẹ con Giang Y Viện với người của Lâm gia. Thẩm Như Vi ngồi cạnh chị họ. Luật sư nhìn thoáng qua mọi người ở đây, do dự nói: “Còn thiếu Vô Ý thiếu gia…”
Giang Y Viện khàn giọng trả lời: “Ông tuyên bố di chúc đi. Cho dù nội dung di chúc là gì, Vô Ý cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.” Tiếp đó bà lại lau khóe mắt, nói: “Có lẽ đừng để nó nghe di chúc, nó sẽ thương tâm. Hiện tại, phàm là những chuyện có liên quan đến ba nó đều khiến tâm tình nó không ổn, đừng kích thích đến nó.”
Lâm Chiếu Đông nói với luật sư: “Tuyên bố đi. Chờ Vô Ý ổn định cảm xúc ông lại tuyên bố một lần với cậu ấy.”
Nghĩ đến người đau thương nhất trong lễ tang của Lâm lão tiên sinh hôm nay, luật sư gật đầu. Luật sư cũng biết được một số chuyện về hai cha con họ nên cũng không kiên trì, dưới sự làm chứng của hai công chứng viên khác, luật sư lấy di chúc từ trong một chiếc hộp đảm bảo an toàn ngay trước mặt mọi người.
“Hiện tại, dựa theo sự ủy thác của Lâm Chính Huy lão tiên sinh khi còn sống, tôi xin tuyên bố di chúc.”
Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.
“Nội dung trong di chúc của Lâm lão tiên sinh như sau____” Luật sư đọc rõ ràng từng tiếng nội dung trong di chúc của Lâm Chính Huy, trong lòng mỗi người đều tồn tại sự bình tĩnh cũng như phức tạp. Di chúc của Lâm Chính Huy nằm trong dự kiến của mọi người, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của họ. Khi còn sống, Lâm Chính Huy chia sản nghiệp của Lâm Thị thành hai phần giao cho hai con trai xử lý, trên di chúc, hai phần sản nghiệp này chính thức giao cho hai con trai Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ về mặt pháp luật. Con gái Lâm Chiếu Trinh có được ở mỗi công ty mẹ là “Tập đoàn Huy Lai” và “Tập đoàn Chính Đầu” là 5% cổ phần, còn những lợi nhuận ở hai tập đoàn này và các công ty con trực thuộc thì không có liên quan đến Lâm Chiếu Trinh. Đồng thời, Lâm Chiếu Trinh còn được thừa kế 8000 vạn gia sản trên danh nghĩa của ba, cũng chính là những bất động sản ở hải ngoại của ba.
Trưởng tôn Lâm Vu Chi nhận được 30% cổ phần của “Tập đoàn Huy Lai”, 5% cổ phần của “Tập đoàn Chính Đầu”; Lâm Vu Huệ nhận được 5% cổ phần của “Tập đoàn Huy Lai”, tiếp quản quỹ từ thiện của Lâm Thị. Hơn nữa Lâm Chiếu Đông được thừa kế 15% cổ phần của “Tập đoàn Huy Lai” và 10% cổ phần vốn có của ông. Cha con Lâm Chiếu Đông có được quyền khống chế tuyệt đối với “Tập đoàn Huy Lai”.
Lâm Vu Hồng nhận được 30% cổ phần của “Tập đoàn Chính Đầu” và 5% cổ phần của “Tập đoàn Huy Lai”; Lâm Vu Chu nhận được 5% cổ phần của “Tập đoàn Chính Đầu” và 40% cổ phần của công ty truyền thông kinh doanh độc lập với Lâm Thị. Lâm Chiếu Vũ thừa kế 15% cổ phần của “Tập đoàn Chính Đầu”, bản thân ông còn có 10% cổ phần của tập đoàn này, như vậy cha con Lâm Chiếu Vũ có được quyền khống chế tuyệt đối với “Tập đoàn Chính Đầu”. Chẳng qua từ này về sau, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trở thành chủ tịch chân chính của hai tập đoàn, chính thức trở thành người đứng đầu Lâm gia đời thứ ba.
Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như là cháu trai/ cháu gái ngoại của Lâm Chính Huy, tuy rằng không có cổ phần trong sản nghiệp của Lâm Thị, nhưng tài sản dưới danh nghĩa của Lâm Chính Huy không chỉ có cổ phần của Lâm Thị. Ông có tài sản riêng, bất động sản, có xe lớn, có cửa hàng, có cổ phiếu trong các công ty lớn khác, thậm chí còn có cả châu báu và vân vân.
Ông phân chia toàn bộ của cải của mình, không chỉ chia cho con trai, con dâu và các cháu, còn chia cả cho con gái, con rể và cháu ngoại. Thẩm Tiếu Vi nhận được năm cửa hàng nằm ở khu náo nhiệt của Hongkong và một số châu báu, có cả 2000 vạn gia sản khác và cổ phiếu của một vài công ty ở nước ngoài; Thẩm Như Vi nhận được ba cửa hàng, một căn biệt thự, cũng có 2000 vạn gia sản và cổ phiếu. Ba chắt trai cũng nhận được một số lượng gia sản không nhỏ, còn có bất động sản ở hải ngoại.
Tài sản còn lại, một phần được đầu tư vào hai tập đoàn lớn làm tài sản lưu động, một phần sẽ do Lâm Vu Huệ xử lý, thành lập quỹ hội. Trong di chúc, Lâm Chính Huy giải thích, một khi Lâm Vu Huệ kết hôn, cô phải trả lại 5% cổ phần của “Tập đoàn Huy Lai” cho ba cô là Lâm Chiếu Đông, tương đương chính là, cô sẽ nhận được của hồi môn là 2000 vạn.
Trong di chúc, Lâm Chính Huy yêu cầu hai con trai và các cháu không được xảy ra mâu thuẫn không cần thiết vì lợi ích riêng, phải đoàn kết với nhau, cùng cố gắng cho vinh quang của gia tộc Lâm Thị. Đó cũng là lý do tại sao ông lại cho hai người cháu Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng 5% cổ phần của tập đoàn đối phương. Làm người đứng đầu của gia tộc Lâm Thị, Lâm Chính Huy lo lắng sau khi ông đi, xí nghiệp Lâm Thị nên tiếp tục phát triển như thế nào; làm ông nội và ông ngoại, Lâm Chính Huy cũng cố gắng làm cho thật công bằng, để cho con cháu không thể oán giận ông. Những người có được cổ phần trong công ty của gia tộc thì được vật chất ít hơn một tý; những người không có hoặc là có ít cổ phần trong công ty của gia tộc thì cũng tương ứng nhận được nhiều gia sản và bất động sản hơn.
Lâm Vu Chu không có quyền thừa kế tập đoàn, nhưng anh cũng không ngờ “Công ty truyền thông Diều” mấy năm nay phát triển rất mạnh ở Hongkong lại là của ông nội! Còn anh cũng ngay lập tức trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty truyền thông này, có được 40% cổ phần! Lâm Vu Chu cúi đầu, căng cứng vòm họng, không muốn thất thố trước mặt mọi người. Anh vẫn nghĩ rằng, ông nội có thể cho anh một ít cổ phần trong công ty của gia tộc đã là tốt lắm rồi.
Còn cuối cùng, chính là Giang Y Viện và Lâm Vô Ý. Lúc luật sư nhắc đến Giang Y Viện, ngoại trừ bản thân bà ngoài ý muốn, mỗi người đều có chút khẩn trương. Không phải là sợ lão gia tử cho bà nhiều quá, mà là trước mắt lão gia tử đã không còn gì để cho hai mẹ con này. Giang Y Viện nhận được một căn nhà cao cấp trị giá 6000 vạn ở bang California và một cửa hàng nằm ở New York bên nước Mỹ, ngoài ra thì không còn gì. Còn Lâm Vô Ý thì nhận được ở mỗi “Tập đoàn Huy Lai” và “Tập đoàn Chính Đầu” là 1% cổ phần, và một căn biệt thự trên đỉnh Victoria thuộc núi Thái Bình của Hongkong. Căn biệt thự này, người của Lâm gia không hề xa lạ, đây là căn biệt thự Lâm lão gia tử đã mua khi còn sống với giá hơn 1 tỷ đô la Hongkong. So sánh với nhiều khu nhà cao cấp khác gần đó, căn biệt thự này không thể coi là quý lắm, hơn nữa diện tích cũng không lớn bằng, chỉ có ba tầng, một vườn hoa nhỏ, không có bể bơi. Bất quá thị trường trước mắt đã thay đổi gấp đôi.
Nghe nói lúc mới xây, căn biệt thự có bể bơi, sau đó Lâm lão gia tử cho người lấp đi, xây một vườn hoa. Nóc nhà của phòng ngủ trên lầu ba của biệt thự có thể mở ra để ngắm sao vào ban đêm. Khi còn sống, Lâm lão gia tử rất coi trọng biệt thự này. Không chỉ là lúc mới mua thì đến tận hiện trường để khảo sát, sau khi mua còn cho người sửa sang lại. Mỗi năm Lâm lão gia tử đều đến đây ở vài lần, mỗi lần cũng khoảng hai tháng, ít nhất trong một năm thì có đến nửa năm là ở đây, nhưng những lúc ở đây Lâm lão gia tử đặc biệt không thích con cái đến thăm ông, có đôi khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ muốn đến đây ở cùng ba còn bị Lâm lão gia tử không vừa ý. Có lời đồn cho rằng phu nhân mất sớm của Lâm lão gia tử rất thích chỗ này, Lâm lão gia tử mua căn biệt thự là muốn an ủi người vợ đã mất, bất quá nghĩ đến cách trang hoàng tương đối mới và nóc nhà có thể ngắm sao của biệt thự, mọi người lại thấy không giống lắm.
Căn biệt thự này rất đáng giá, nhưng so với sản nghiệp hàng trăm triệu đô la của Lâm Thị thì không là gì cả. Ngay cả số gia sản Thẩm Như Vi nhận được nếu đổi thành tiền mặt còn nhiều hơn của Lâm Vô Ý. Ngoại trừ 2% cổ phần của công ty và biệt thự trên núi, Lâm Vô Ý còn nhận được “một vật” làm người của Lâm gia đều phải giật mình – Thư phòng của Lâm lão gia tử.
Nhà chính của Lâm gia, Lâm lão gia tử để lại cho hai con trai. Trong những bất động sản của Lâm lão gia tử, căn nhà chính này cũng không tính là đáng giá, nhưng đây là tòa nhà đầu tiên Lâm lão gia tử đã mua sau khi lập nghiệp, nơi đây có lưu giữ rất nhiều kỷ niệm chung của Lâm gia. Lâm lão gia tử để căn nhà cho hai con trai chính là hy vọng người của Lâm gia có thể rõ lịch sử Lâm gia, có thể vĩnh viễn đoàn kết với nhau. Còn thư phòng trong nhà chính mà Lâm lão gia tử để lại cho con trai nhỏ, chính là một chiếc bàn, một giá sách với những quyển sách trong đó. Khi Lâm lão gia tử còn sống, lúc không có việc gì phải làm đều thích đọc sách trong thư phòng, ông giao lại thư phòng cho con trai nhỏ cũng thích đọc sách như ông, dường như muốn cậu kiên trì sở thích của mình.
Di chúc của Lâm lão gia tử đã công bố xong. Giang Y Viện không hề có vẻ thất vọng hay phẫn nộ trên mặt, dường như cũng đoán được người đàn ông đó sẽ để lại thứ gì cho bà và con trai. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều có chút không thoải mái trong lòng, ba cho hai người kia quá ít. Không nói đến Giang Y Viện không kết hôn chính thức với ba, nhưng Lâm Vô Ý thì sao? 2% cổ phần của công ty cũng có thể cho cậu một cuộc sống không lo lắng nhưng cũng không thể quá xa hoa. Nhìn vào di chúc, ba anh em thật sự không nhìn ra ba có yêu thương em trai. Không chỉ có ba anh em Lâm gia không thoải mái, ngay cả mấy tiểu bối cũng không vừa ý lắm. Việc ông nội/ ông ngoại qua đời là một đả kích với người kia, cho nên họ không thể hiểu nổi di chúc của ông lại “keo kiệt” như vậy.
“Di chúc của Lâm Chính Huy tiên sinh là như vậy, mọi người có chỗ nào không hài lòng không?” Cộng sự của luật sư hỏi.
Lâm Chiếu Đông nhíu mày muốn nói gì đó, Giang Y Viện lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Tôi không có. Tôi nghĩ con tôi Lâm Vô Ý cũng không có.” Ngoại trừ Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ, tất cả mọi người đều nhìn bà, chẳng lẽ người phụ nữ này không phẫn nộ sao?