Vô Ý Vi Chi

Chương 38



Hai người kiên nhẫn đợi hơn nửa giờ trong phòng khách, cửa buồng toilet mở, một người đi ra với thần sắc hơi xấu hổ. Trên mặt có hơi nước, hiển nhiên vừa rồi đã rửa mặt.

“Thực xin lỗi, để mọi người chờ lâu như vậy.” Giọng nói Lâm Vô Ý khàn khàn.

Giả bộ không biết cậu làm gì vừa nãy, sau khi Lâm Vô Ý ngồi xuống, Dung Trung nói: “Vô Ý thiếu gia, tam thiếu và Quách Điền Sơn đều muốn có 15% cổ phần kia, cậu có thể lựa chọn chuyển nhượng hoặc tiếp tục giữ lại.”

Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, mang theo nỗi bi thương, nhớ nhung và cám ơn mà cười nói: “Đương nhiên là cho Vu Chu rồi.”

Không ngoài ý muốn về sự lựa chọn của Lâm Vô Ý, Dung Trung lấy một phần văn kiện từ trong túi đựng công văn, đặt trước mặt Lâm Vô Ý, nói: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cậu có thể xem. Hiện tại cổ phần của Diều có chút sụt giảm vì vấn đề thay đổi nhân sự cấp cao, đây là giá cả chuyển nhượng mà tôi dựa theo thị trường chứng khoán hiện tại để định ra.”

Lâm Vô Ý không xem hợp đồng, vừa nghe thấy nó dùng để chuyển nhượng, cậu hỏi ngay: “Có thể trực tiếp cho luôn không?”

Ôn Mộc Vân sửng sốt. Lâm Vô Ý nói với vẻ đương nhiên: “Tôi là chú của Vu Chu, sao có thể bỏ đá xuống giếng, bây giờ là lúc cậu ấy khó khăn nhất mà. Toàn bộ cổ phần của tôi đều cho cậu ấy, tôi không lấy một phân tiền.”

“Vô Ý thiếu gia, đây là số tiền không nhỏ. Lão tiên sinh dùng phần đầu tư này để đảm bảo cuộc sống của cậu, cậu làm vậy…”

Lâm Vô Ý mỉm cười nói: “Tôi biết đây là ba muốn bảo đảm cuộc sống cho tôi. Ba luôn sợ tôi không có đủ tiền, kỳ thực tôi có tiền, thực đó. Tuy rằng không thể tính là đại phú, nhưng tiền của tôi cũng đủ để tôi tiêu xài đến kiếp sau. Hiện giờ chuyện ăn, mặc, dùng của tôi đều không cần đến tiền, cho dù sau này tôi có về Pháp, tôi cũng có thể tự đảm bảo cho cuộc sống của tôi, về chuyện này mọi người có thể yên tâm. Tôi không hiểu chuyện làm ăn, nhưng cho dù là thế nào tôi cũng không thể kiếm tiền từ người nhà, huống chi đây còn là cháu tôi. Toàn bộ 15% cổ phần này đều chuyển nhượng cho Vu Chu không cần hoàn trả.” Nói đến đây, Lâm Vô Ý có chút do dự: “Không cần đến cái phí chuyển nhượng gì đó chứ?”

Dung Trung nhìn Lâm Vô Ý, qua một lát, ông ta nở nụ cười tươi: “Việc này do tôi và Mộc Vân suy xét. Chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của cậu, chuyển nhượng toàn bộ 15% cổ phần này không cần hoàn trả cho tam thiếu.”

“Vậy là tốt rồi. Cám ơn mọi người, Dung luật sư, Ôn tiên sinh.”

“Gọi tôi là Mộc Vân đi.” Lúc này Ôn Mộc Vân chủ động vươn tay: “Không biết tôi có vinh hạnh được làm bạn với cậu không?”

“Đương nhiên. Gọi tôi là Dean đi, bạn tôi đều gọi tôi như vậy.” Lâm Vô Ý cầm tay đối phương, tươi cười chân thành.

“Dean.”

“Mộc Vân.”

Sau khi hai người buông tay, Dung Trung nói: “Vô Ý thiếu gia, nội dung đầu tư mà Lâm lão tiên sinh đã dùng danh nghĩa của cậu để thực hiện, cậu có muốn xem qua không?’

Lâm Vô Ý lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không cần. Tôi vừa thấy mấy con số đã thấy choáng váng, tôi cũng không hiểu. Ba chưa từng nói cho tôi, khẳng định ba cũng biết cho tôi xem cũng vô dụng. Nếu có chuyện liên quan đếnDiều, mọi người lại tìm tôi.” Với tình huống hiện tại, nếu cậu xem có lẽ sẽ không xong mất. Cậu tình nguyện giả bộ hồ đồ, không biết gì cả.

“… Được rồi. Hạng mục đầu tư cụ thể đều do Mộc Vân phụ trách, có việc gì Vô Ý thiếu gia có thể trực tiếp đến tìm cậu ấy để hỏi.”

“Được.”

Ngẫm nghĩ, Lâm Vô Ý nói: “Có thể đừng để cho mấy người Vu Chu biết cổ đông kia là tôi không? Lòng tự trọng của Vu Chu rất lớn, tôi sợ cậu ấy mất hứng.”

Dung Trung cười: “Cậu yên tâm. Chỉ cần cậu không nói, chúng tôi sẽ không để lộ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

“Dean có muốn làm chuyện gì không? Mở cửa hàng hay cái gì đó? Có thể tới tìm tôi.” Ôn Mộc Vân lên tiếng.

Lâm Vô Ý lắc đầu: “Trước mắt thì không. Nếu sau này có ý định này tôi sẽ không khách khí với anh.”

“Được.”

Trò chuyện với Dung Trung, Ôn Mộc Vân thêm một giờ, nhớ ra còn phải đi tìm Vu Hồng, Lâm Vô Ý liền cáo từ. Dung Trung tiễn cậu ra cửa, không tiễn cậu xuống lầu. Hiện giờ truyền thông rất chú ý đến Lâm Vô Ý, không thể để cho người khác biết ba người họ lén gặp mặt. Lâm Vô Ý đi rồi, Dung Trung đóng cửa, trở lại phòng khách với Ôn Mộc Vân.

Ôn Mộc Vân nói: “Dường như chú không hề kinh ngạc với quyết định của cậu ấy.”

Dung Trung cười, rót một chén trà cho mình, mang theo chút thương cảm nói: “Lão tiên sinh thương cậu ấy như vậy, đều có đạo lý của ông ấy, chứ không chỉ bởi vì Vô Ý thiếu gia là con trai nhỏ nhất của lão tiên sinh. Cho dù Vô Ý thiếu gia không ở chung được với mấy người kia, cậu ấy cũng sẽ chuyển nhượng không cần hoàn trả. Đối với Vô Ý thiếu gia mà nói, lão tiên sinh là quan trọng nhất. Hiện giờ lão tiên sinh mất, mấy thứ đó chỉ là vật ngoài thân.”

“Nghe giống như người không màng đến khói lửa chốn nhân gian.”

“Cậu ấy vốn là người như vậy.”

Ôn Mộc Vân tự giễu nói: “Tôi cũng muốn làm người giống vậy, đáng tiếc tôi là cô nhi, không đạt được đến cảnh giới đó.”

Dung Trung nói: “Có người từ khi mới sinh ra đã được định là không giống người khác. Bất quá Vô Ý thiếu gia là người đáng để thâm giao, cậu có thể thử làm bạn với cậu ấy. Hiểu biết của tôi về Vô Ý thiếu gia phần nhiều đều từ chỗ lão tiên sinh, bất quá Vô Ý thiếu gia ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được bản tâm, tôi nghĩ nếu chỉ có lão tiên sinh bảo vệ thì còn lâu mới đủ.”

Ôn Mộc Vân chờ Dung Trung giải thích, Dung Trung lại nói: “Tôi biết rất ít về cuộc sống của Vô Ý thiếu gia ở nước ngoài, tôi chỉ cảm thấy Vô Ý thiếu gia sẽ không giống loại công tử được lão tiên sinh bảo vệ quá mức như chúng ta vẫn thấy, nhất định cậu ấy cũng có năng lực riêng của mình.”

Nhớ lại những biểu hiện tự nhiên thoải mái mà Lâm Vô Ý biểu hiện ra bên ngoài khi ở chung với người xa lạ, không hề giống với người có tính cách hướng nội như trên tư liệu nhắc tới, Ôn Mộc Vân tò mò nói: “Vậy tôi sẽ mỏi mắt trông chờ.”



Sau khi rời khỏi khu nhà, Lâm Vô Ý không đi tìm Lâm Vu Hồng ngay, mà là lượn lờ không mục đích ở Tân Giới. Bên ngoài rất nóng, áo chữ T của Lâm Vô Ý đều thấm đầy mồ hôi, nhưng tâm trí của cậu hoàn toàn không để ý đến. Kính râm che khuất nỗi bi thương và tưởng niệm trong đôi mắt, cậu rất muốn tìm đến một chỗ không người ở thỏa thích phát tiết một trận, lại càng không ngừng nói với mình phải nhịn xuống, nhịn xuống, không thể cứ đắm chìm mãi trong thương cảm được. Ba ở trên trời sẽ rất lo lắng, anh trai chị dâu chị gái anh rể cũng sẽ lo lắng, mấy cháu trai cháu gái của cậu càng lo lắng hơn. Cậu đã hứa với họ sẽ hồi phục lại, cố gắng phấn chấn lại, cậu phải nhẫn nhịn, nhưng thực sự là khó quá, khó quá.

Khi ba còn sống, ba thường xuyên để cậu ký một ít văn kiện lúc cậu mới tỉnh dậy. Cậu cũng có tò mò ba bảo cậu ký cái gì, mỗi lần ba đều hung dữ nói: “Ba muốn bán tiểu tinh nghịch không biết nghe lời là con!”

Sau đó cậu lập tức ngoan ngoãn ký tên, rồi mới ôm ba khẩn cầu: “Ba, con sai rồi, đừng bán con, con nghe lời.”

Tiếp đó ba sẽ nhân cơ hội đưa ra các loại yêu cầu, cái gì mà muốn cậu chạy bộ như, đi ra ngoài hít thở không khí như, ăn cà tìm đậu phụ mà cậu không thích như… Nhiều lần như vậy, những chuyện liên quan đến văn kiện ngược lại đều biến thành trò chơi giữa cậu và ba. Hóa ra… Ba để cậu ký từng văn kiện một đều là vì cậu, vì cuộc sống sau này của cậu, vì muốn bảo đảm cho cậu.

Ba, sao ba có thể như vậy… Ba biết rõ từ nhỏ con đã thích khóc, đọc sách hay xem phim đều có thể khóc tut u, ba biết rõ con thuộc chòm sao song ngư, tình cảm rất mãnh liệt, sao ba có thể làm vậy sau lưng con.

Lâm Vô Ý ngẩng đầu, cố bức nước mắt trở về. Bầu trời không xanh lắm, Lâm Vô Ý cố gắng tìm kiếm bóng dáng ba trên trời cao. Nhất định là ba đang trốn sau đám mây nào đó để nhìn cậu, bảo vệ cậu. Cậu luôn nghĩ ba đã vĩnh viễn rời xa cậu, hiện tại mới phát hiện, cho dù ba đã mất, cũng sẽ ở trên trời tiếp tục bảo vệ cậu.

Những người đi tới đi lui trên đường đều tò mò nhìn một chàng trai trẻ tuổi ngửa đầu lên bầu trời ngay bên đường. Dường như linh hồn Lâm Vô Ý đã bay lên không trung, cậu cứ đứng đó ngẩng đầu không nhúc nhích. Có người đi ngang qua cậu, vừa đi vừa nhìn cậu, trên mặt là chút do dự. Đi qua vài bước, hắn ngừng lại, quay trở lại bên cạnh Lâm Vô Ý, đưa tay vỗ nhẹ cậu.

“Lâm tiên sinh?”

Lâm Vô Ý đang du hồn ở đâu đó giật mình một cái, quay đầu lại.

“Lâm tiên sinh? Đúng là cậu!”

Người kia nhìn quanh bốn phía, bắt lấy cánh tay Lâm Vô Ý kéo cậu đến chỗ râm mát: “Sao cậu lại đứng một mình ở đây? Cần giúp gì không?”

Lâm Vô Ý chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Đối phương lấy một chiếc khăn tay trong túi, đưa cho Lâm Vô Ý. Lúc này Lâm Vô Ý mới hoàn toàn hồi phục lại, cũng phát hiện mình rất nóng.

“Cám ơn.”

Lau trán và cổ, Lâm Vô Ý nhận ra đối phương nên nói úp mở: “Tôi không có hứng thú làm minh tinh.”

Ban đầu đối phương sửng sốt, sau đó mới ngượng ngùng trả lời: “Ha ha, tôi biết cậu không có hứng thú. Chỉ là tôi thấy cậu hình như không được khỏe. Lần trước thực sự xin lỗi, cấp trên của tôi đã nói sau này tôi gặp cậu thì không được quấy rầy cậu.”

Ra là mình hiểu lầm người ta. Lâm Vô Ý lập tức lộ ra một nụ cười có lỗi: “Vừa rồi cám ơn anh. Tôi đang suy nghĩ một chuyện, quên mất mình đang ở trên đường.”

“Cậu không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.”

Thấy Lâm Vô Ý tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, bất quá trong giọng nói không giống như có chuyện gì, người này lấy danh thiếp trong túi: “Nếu Lâm tiên sinh có bạn bè muốn bước vào giới giải trí, có thể tới tìm tôi. Cậu gọi tôi là A Thang là được.”

“Tôi nhớ tên anh.”

Lần này, Lâm Vô Ý không từ chối danh thiếp của đối phương, đưa hai tay nhận.

“Ngại quá, tôi không có danh thiếp.”

“Không sao không sao, tôi biết cậu là ai.” Tiếp đó, A Thang nói: “Vậy Lâm tiên sinh, tôi không quấy rầy cậu.”

“Cám ơn anh.”

Tạm biệt đối phương, nhìn A Thang rời đi, Lâm Vô Ý bỏ danh thiếp của A Thang vào trong túi, nhẹ nhàng thở hắt ra. Tâm tình đã bình tĩnh hơn một chút, Lâm Vô Ý mua chai nước, đứng ven đường vẫy một chiếc taxi, đi đễn chỗ Vu Hồng. Xe taxi chưa đi được bao lâu, di động của Lâm Vô Ý vang lên, màn hình hiện tên người gọi, là Vu Hồng.

“Hello, Vu Hồng?”

“Tôi gọi điện đến nhà cô, cô nói cậu đến Tân Giới.”

“À, uhm, tôi đến hiệu sách ở Tân Giới một lát.” Đè nén khổ sở, Lâm Vô Ý mím môi: “Tôi đang ở trên xe taxi, đến chỗ cậu.”

“Có chuyện gì?”

Lâm Vu Hồng rất mẫn tuệ đã nghe ra giọng nói Lâm Vô Ý không bình thường.

Lâm Vô Ý vội vàng điều chỉnh tâm tình, liếc nhìn tài xế, nói bằng tiếng Anh: “Hôm nay, tôi được lên báo.”

“Tôi biết. Chuyện này tôi và Vu Chi sẽ xử lý, không cần để ý đến truyền thông.”

“Đừng, khó lắm mới được lên báo, tôi đang nghĩ, có nên chúc mừng hay không.”

Người ở đầu điện thoại bên kia cong khóe miệng một cái: “Muốn chúc mừng?”

“Đâu phải ai cũng được lên báo chứ. Vu Hồng, buổi chiều tôi không muốn học lái xe, cậu đi đến hiệu sách với tôi được không?”

Lâm Vu Hồng không do dự dù chỉ nửa giây, nói: “Được. Buổi tối tôi và cậu ăn bên ngoài.”

“Tôi không muốn ăn bên ngoài. Đến chỗ cậu đi. Gọi cả mấy người Vu Chi đến. Cậu bảo Vu Chi cũng đưa Ethan đến, còn cả Ryan và Andrew nữa, cũng đến đi.”

“Ryan và Andrew còn quá nhỏ, sẽ ầm ĩ, thôi. Cơm tối muốn ăn gì?”

“Không biết. Đến siêu thị xem. Cơm tối để tôi làm.”

“Cậu làm?”

“Vậy cậu làm.”

“… Tôi không biết nấu cơm.”

“Ha ha, tôi biết mà. Để ăn mừng hôm nay tôi được lên báo, cơm tối để tôi làm. Cậu phụ trách thông báo những người khác.”

“Được.”

“Vậy không nói nữa, đợi tôi gọi điện thoại cho cậu.”

“Cậu bảo tài xế bao giờ sắp đến thì nói với cậu, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi xuống đón cậu.”

“Được.”

Để di động trên bàn làm việc, Lâm Vu Hồng nhíu mi lại, tâm tình Vô Ý không tốt, nhất định là có liên quan đến ông nội. Lấy hộp thuốc lá, rút một điếu, Lâm Vu Hồng châm lửa. Đứng dậy đi đến cửa sổ phía sau, quảng trường phồn hoa của Hongkong đều được thu hết lại trong tầm mắt, nhưng Lâm Vu Hồng không có chút tự đắc khi đứng trên cao nhìn xuống, ngược lại còn rất buồn. Vừa rồi suýt chút nữa anh đã nói muốn người kia đến chỗ anh qua đêm. Tiếu Vi còn chưa đủ chín chắn, là người nhỏ tuổi nhất, kỳ thực anh có chút lo lắng khi Lâm Vô Ý ở bên kia. Nếu muốn nói hiện tại người làm anh nóng ruột nóng gan nhất trong nhà là ai, chắc chắn là Lâm Vô Ý.

Hút xong một điếu thuốc, Lâm Vu Hồng gọi điện thoại cho những người khác. Vừa nghe thấy Lâm Vô Ý muốn đích thân xuống bếp nấu ăn, Lâm Vu Huệ vốn có cuộc hẹn lập tức hủy bỏ luôn, những người kia đều đồng ý ngay, sẽ đến đúng giờ. Lâm Vu Hồng cũng không có tâm tình làm việc, anh chờ điện thoại của Lâm Vô Ý. Lo lắng đợi chờ hơn bốn mươi phút, cuối cùng di động cũng vang lên, Lâm Vu Hồng lập tức bắt máy.

“Vu Hồng, tài xế bào sắp đến rồi, chắc còn khoảng 5 phút nữa, trên đường hơi tắc.”

“Tôi xuống đón cậu. Bảo tài xế đưa cậu đến cửa.”

“Được.”

Lâm Vu Hồng cầm di động đi ra khỏi phòng. Thấy anh đi ra, hai thư ký còn đang muốn hỏi phó đổng có chuyện gì, liền nhìn thấy cảnh tượng phó đổng của họ vội vàng đi thẳng đến thang máy chuyên dụng.

Thư ký Triệu Phương Hoa nhỏ giọng hỏi: “Phó đổng xảy ra chuyện gì thế?”

Một thư ký khác là Đinh Đinh lắc đầu: “Không biết. Cho tới giờ còn chưa thấy bộ dáng lo lắng như vậy của phó đổng.”

Ra khỏi thang máy, Lâm Vu Hồng vẫn giữ nguyên thần thái lạnh lùng vốn có của mình. Nhân viên làm việc ở đại sảnh lầu một thấy phó đổng đột nhiên xuất hiện, nhất thời như lâm vào cảnh gặp đại địch, ba cô gái ở đằng trước lập tức đứng thẳng lên, cùng lên tiếng: “Phó đổng!”

Lâm Vu Hồng gật đầu với các nhân viên, không nói gì mà đi nhanh ra ngoài, đứng ở cửa. Bảo vệ đi qua dè dặt hỏi: “Phó đổng, ngài muốn gọi xe không?”

“Tôi chờ một người. Anh đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Bảo vệ lùi ra, vuốt ngực, khí thế của phó đổng vẫn đáng sợ như vậy. Còn Lâm Vu Hồng, không hề để ý bên ngoài nóng nực như thế nào, đứng chờ một người sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.