Vô Ý Vi Chi

Chương 6



Sau khi chính thức gặp lại người thân, gần như ngày nào Lâm Vô Ý cũng trông coi ở bệnh viện. Thỉnh thoảng về nhà chính, cậu cũng chỉ ở trong phòng ba. Lâm Vô Ý vừa trở về, mấy ngày nay tinh thần của Lâm Chính Huy tốt lên rất nhiều, nhưng tình huống sau đó của ông lại càng không xong. Mặt mày Lâm Vô Ý gần như không còn chút huyết sắc, cả người gầy hẳn đi, mặt cũng nhọn lại.

Vì Lâm Chính Huy lại hôn mê, người của Lâm gia tạm thời đều bỏ qua chuyện của công ty, tất cả đều ở trong phòng bệnh. Lâm Vô Ý đứng cạnh gường bệnh ngơ ngác nhìn nhịp tim của ba đập quá chậm, trông cậu lúc nào cũng có thể ngã xuống. Lâm Chiếu Đông đỡ lấy em trai bên cạnh, khó nén bi thương mà nói: “Vô Ý, em mệt quá rồi, trở về ngủ một giấc. Ba không muốn nhìn em như vậy.”

Lâm Vô Ý chậm rãi lắc đầu, thân thể run rẩy: “Em không, về đâu… Ba tỉnh, sẽ không thấy em…”

Lâm Chiếu Vũ nhíu chặt mi tâm, sờ trán Lâm Vô Ý, bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh. Ông ra hiệu bằng mắt cho con cả, Lâm Vu Hồng rời khỏi phòng bệnh.

“Vô Ý, em đừng như vậy. Ba thấy sẽ thương tâm.” Lâm Chiếu Trinh là người đầu tiên không kìm nổi nước mắt.

Lâm Vô Ý vẫn lắc đầu: “Em không, về đâu. Em muốn ở, với ba.”

Có bác sĩ đi vào. Lâm Vu Hồng khẽ đẩy Lâm Vu Chi, chỉ vào Lâm Vô Ý lại chỉ sang bác sĩ đang cầm kim tiêm trong tay. Lâm Vu Chi hiểu ý, đi cùng Lâm Vu Hồng. Hai người một trái một phải tiến đến giữ cánh tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi vén tay áo cậu lên. Lúc Lâm Vô Ý thấy khó hiểu mà quay đầu lại, đau đớn truyền đến, bác sĩ bình tĩnh hạ kim tiêm xuống.

“Anh họ! Các anh làm gì vậy?”

Thẩm Như Vi kêu to. Giang Y Viện mở to hai mắt nhìn, còn Lâm Vô Ý vẫn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì liền cảm thấy chóng mặt nghiêng người sang một bên. Lâm Vu Chi ôm lấy người ngất xỉu trong ngực anh, bình tĩnh nói: “Tinh thần cậu ấy quá căng thẳng, để cậu ấy ngủ một chút.”

“Là thuốc an thần.” Lâm Vu Hồng giải thích bổ sung.

Giang Y Viện nghe vậy, đang kinh hãi liền bình tĩnh lại, khó khăn nói: “Để nó ngủ ở đây đi.”

Lâm Vu Chi ôm Lâm Vô Ý đến ghế sofa, Lâm Vu Chu đứng gần sofa thuận tay lấy chăn ở tay vịn đắp cho Lâm Vô Ý. Tình huống của Lâm Chính Huy thật không tốt, ai cũng không dám rời đi, chỉ sợ rời khỏi sẽ không được gặp mặt lần cuối. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh nhìn em trai như vậy, trong lòng càng thêm khổ sở. Thẩm Như Vi sợ hãi ôm chặt ba, sợ ông ngoại có chuyện gì, sợ cậu nhỏ, cũng xảy ra chuyện. Nửa tháng này đủ để họ hiểu rõ Lâm Vô Ý quan tâm đến ba như thế nào.

Thẩm Tiếu Vi ngồi ở tay vịn còn lại của sofa, chỉ cần quay đầu sang là có thể nhìn thấy Lâm Vô Ý đang mê man. Anh nhíu chặt mi tâm, hít sâu một hơi, trong lòng cũng thấy vô cùng nặng nề. Ở lại đến tối, Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh có Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đi cùng đều về chỗ ở của Lâm Vu Hồng. Nhà anh ở gần bệnh viện, nếu có chuyện gì họ cũng có thể đến nhanh. Những người khác tiếp tục trông coi ở phòng bệnh. Giang Y Viện không muốn đi nhưng bị Lâm Chiếu Trinh kéo đi, cũng không phải người trẻ tuổi, không thể sau đó lại để thân thể suy sụp được.

Trong phòng bệnh, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu ngồi ở hai tay vịn của sofa, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngồi trên ghế gần giường bệnh. Trong phòng chỉ có đèn bàn tỏa ánh sáng nhu hòa. Lâm Vô Ý nằm nghiêng trên ghế sofa. Tác dụng của thuốc vẫn còn chưa hết, cũng do cậu quá mệt mỏi, cho dù thuốc hết tác dụng cậu vẫn cần ngủ một khoảng thời gian nữa.

Giống như ngày cậu vừa trở về, dù Lâm Vô Ý vẫn chìm trong giấc ngủ nhưng nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi. Bốn người nhìn thấy, vẻ mặt không hề tốt đẹp gì. Khi một giọt lệ khác lại chảy, Thẩm Tiếu Vi có động tác. Anh lấy chiếc khăn tay trong túi áo, ngồi xuống cạnh Lâm Vô Ý, nhẹ nhàng lau vệt ướt át trên mặt cậu. Nhưng không được một lát, nơi được lau lại ướt. Thẩm Tiếu Vi tiếp tục lau.

Khăn tay ướt cả một mảng, Thẩm Tiếu Vi đổi sang mặt khác. Hàng lông mi dài có động tĩnh, Thẩm Tiếu Vi dừng lại, Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngồi ở chỗ mình đều có một dịch chuyển một ít. Mi mắt ướt át chậm rãi mở ra, sau khi khó khăn thích ứng được với ánh sáng, đôi con ngươi đen ảm đạm vô thần nhìn ra phía trước. Thẩm Tiếu Vi cúi đầu: “Cậu nhỏ?”

Tròng mắt Lâm Vô Ý chuyển động.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng rời khỏi vị trí. Thẩm Tiếu Vi lo lắng lại gọi: “Cậu nhỏ?”

Ánh mắt Lâm Vô Ý từ từ nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hơn mười giây sau, cậu mới gọi khẽ: “Tiếu Vi.”

Hô, hù chết anh rồi. Thẩm Tiếu Vi chảy mồ hôi đầy người.

“Cậu nhỏ, cảm thấy thế nào rồi? Có thấy không thoải mái không?” Thẩm Tiếu Vi lau mồ hôi trên trán cho Lâm Vô Ý, tóc ướt hết cả.

Lại từ từ lắc đầu, Lâm Vô Ý nhìn về phía giường bệnh, đồng thời cũng nhìn thấy Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi lùi sang bên cạnh, người nằm trên giường bệnh đều hiện toàn bộ vào mắt Lâm Vô Ý. Nước mắt lại rơi. Thẩm Tiếu Vi lại lau thêm một lần.

Nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, có lẽ ngay cả hơi thở cũng mang vẻ đau lòng. Lâm Vô Ý mở mắt, tay phải chống xuống sofa muốn đứng dậy. Lâm Vu Chu vươn hai tay ra đỡ vai cậu. Ngồi dậy được rồi, Lâm Vô Ý lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?” Giọng nói khàn đặc. Một chén nước xuất hiện trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu.

Lại nhìn chén nước kia, Lâm Vô Ý nhận lấy từ tay Lâm Vu Chi, cúi đầu nói: “Cám ơn.”

Sau khi cậu uống xong, Lâm Vu Chi mang chén đi. Tiếp đó là một chiếc khăn mặt ướt được đưa đến, Lâm Vô Ý nói tiếng cám ơn, cầm khăn lau mặt. Nhưng khi lau mặt xong cậu lại phủ khăn lên mặt, thân thể cứng ngắc.

“Ông nội không muốn nhìn cậu thương tâm như vậy.” Lâm Vu Hồng vẫn lạnh nhạt nói một câu. Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, che mặt.

“Cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi ấn bả vai Lâm Vô Ý. “Cho dù có làm sao, bọn cháu đều ở cạnh cậu.”

Lại sụt sịt mũi, Lâm Vô Ý bỏ khăn ra khỏi mặt, Lâm Vu Hồng lấy khăn, mang vào phòng tắm. Hít một hơi sâu để áp chế bi thương, Lâm Vô Ý xốc chăn trên người ra. Thẩm Tiếu Vi mang giày cậu đến trước ghế sofa, Lâm Vô Ý vẫn nói cám ơn, xỏ giày. Hai tay chống sang hai bên để đỡ lấy thân thể, cậu đứng dậy, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chi cùng vươn tay đỡ cậu. Không cự tuyệt ý tốt của hai người, Lâm Vô Ý dịch chuyển đến gần giường bệnh, ngồi xuống ghế.

Đến cả Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh cũng không bi thương đến vậy. Trong mắt bốn người là sự khó hiểu sâu sắc, có cả chút ít tình tự phức tạp. Lâm Vô Ý nhìn ba đang khó thở nằm trên giường bệnh, hai tay cậu ôm bàn tay ba đặt lên má mình. Cậu biết ba không thích cậu khóc, biết ba sẽ buồn lòng khi cậu không nghe lời, biết ba hy vọng cậu có thể luôn vui vẻ vô ưu vô lo, cậu biết cả. Nhưng chính vì biết, nên cậu mới càng không thể kìm nén bi thương.

Trước mắt lại mơ hồ, trong nháy mắt, hai dòng nước ấm áp chảy xuống gò má Lâm Vô Ý. Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhận lấy, đặt dưới mi mắt mình, vẫn nắm chặt bàn tay vô cùng lạnh lẽo của ba. Cái lạnh lẽo đó, khiến cậu sợ hãi.

Không nhìn xem là ai đưa khăn cho, trái táo nơi cổ Lâm Vô Ý động đậy, cậu chậm rãi lên tiếng: “Các cậu…nhất định là rất ngạc nhiên?” Không nói rõ ràng, nhưng bốn người bên cạnh cậu đều nghe rõ.

“Phải.” Bốn giọng nói.

Sụt sịt mũi, Lâm Vô Ý chăm chú nhìn ba. Sau khi trầm mặc một lát, cậu tiếp tục lên tiếng: “Kỳ thực… Hàng năm, tôi đều về Hongkong…”

Nháy mắt, bốn người chấn động.

“Tôi vẫn luôn, cố tránh, thân cận quá mức, với người trong nhà… Anh chị cũng vậy, các cậu cũng vậy…”

“Tại sao?”

Bốn giọng nói chất vấn.

Lâm Vô Ý không giải thích, trước mắt càng mơ hồ hơn, cậu nghẹn ngào nói: “Tôi biết, lúc nào Vu Chi kết hôn… biết năm ngoái Vu Hồng làm cha… biết, Vu Huệ chia tay bạn trai… biết, Vu Chu là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng… biết tháng 6 năm ngoái Tiếu Vi về nước… Trong nhà, rất nhiều rất nhiều chuyện, tôi đều, biết…”

“Tại sao?” Vẫn là bốn giọng nói kìm nén để hỏi.

“Là ba… nói cho tôi biết…”

Trong mắt bốn người là vẻ kinh ngạc, cũng có suy đoán chính xác.

“Chuyện ở nước Mỹ, là cậu và ông nội diễn trò?” Lâm Vu Chi hỏi chuyện mà ba người kia cũng muốn biết.

“Là tôi, tự tôi, không hiểu chuyện… Trước đó, ba không biết…” Trong tiếng khóc của Lâm Vô Ý tràn đầy hối hận. “Tôi muốn, rời khỏi Hongkong, hoàn toàn cắt đứt, quan hệ với các cậu…”

“Cậu chán ghét bọn cháu đến vậy?” Thẩm Tiếu Vi rõ ràng là không vui. Sắc mặt của ba người kia tuyệt đối cũng không tốt hơn chút nào.

“Tôi chỉ muốn, làm con trai của ba, không muốn làm, con trai Lâm Chính Huy…”

Làm con trai của ba thì chỉ cần thỏa thích hưởng thụ tình thương của ba, chỉ cần tùy hứng với ba là được rồi. Nhưng làm con trai Lâm Chính Huy, sẽ phải đối mặt với những chuyện phức tạp của nhà giàu, đối mặt với những mâu thuẫn không thể tránh khỏi với các anh chị cùng cha khác mẹ. Cả bốn người đều có chút giật mình trong thoáng chốc, nhưng tất cả đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, ngay lập tức đã có thể nghĩ tới nguyên do trong đó.

“Tôi hối hận…” Lâm Vô Ý nhận lỗi với ba. “Tôi không nên, tùy hứng như vậy… Vì muốn tránh khỏi những phiền toái… tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian có thể chăm sóc cho ba… Tôi hối hận, hối hận lắm… Tôi nghĩ, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để, hiếu thuận với ba, để chăm sóc ba… Tôi hối hận…”

Lâm Vô Ý không thể nói ra lời nữa, không đến nỗi không kiềm chế được. Lâm Vu Chi cố gắng ấn bả vai chỉ còn lại xương của cậu: “Ông nội không trách cậu. Nếu ông trách cậu, sẽ không đồng ý để cậu rời khỏi Hongkong.”

“Hu…”

Lâm Vu Chu đi ra ngoài. Đến sân thượng phía cuối hành lang, anh lấy một gói thuốc lá trong túi ra, rút một điếu. Có người đi đến cạnh anh: “Cho anh một điếu.”

Lâm Vu Chu đưa điếu thuốc trên tay mình cho đối phương, rồi rút một điếu khác. Lấy bật lửa, châm lửa cho cả hai. Lâm Vu Chu hít mạnh vài hơi, rồi mới thở ra một làn khói thật dài. Lâm Vu Hồng cũng giống vậy, hút thật mạnh mấy hơi rồi mới thở ra. Mấy ngày nay họ đều rất áp lực, nỗi bi thương của người kia khiến cho những tình cảm không hề dư thừa của họ phải huy động toàn bộ, khiến cho họ cũng phải đắm chìm trong một loại bi thương không thể tránh khỏi, trong ngực bây giờ chỉ có rầu rĩ.

Hai người không ai nói gì, chỉ là nhả khói ra bầu trời đêm. Nhả khói được một nửa, Lâm Vu Chu lên tiếng: “Quan hệ hơi xa cách với người thân, cũng không hẳn không phải là chuyện tốt. Ít nhất, vào những lúc thế này, sẽ không khó khăn quá.”

Lâm Vu Hồng không tiếp lời, Lâm Vu Chu nói tiếp: “Em nghĩ, chắc hẳn cậu ta cũng đã chuẩn bị rất tốt. Dù sao, ông nội cũng lớn hơn cậu ấy 60 tuổi, cậu ấy nên sớm nghĩ đến ngày này.”

Lâm Vu Hồng mở miệng: “Hiển nhiên là không có.”

Lâm Vu Chu thở hắt ra, đúng vậy, hiển nhiên là không có.

Rất nhanh, Lâm Vu Chu đã hút xong thuốc, sau khi di di tàn thuốc thì lấy thêm một điếu, châm lửa. Qua một lúc, Lâm Vu Chu lại nói một câu: “Em không rõ rốt cuộc đầu cậu ta dùng cái gì để cấu tạo, tại sao lại khiến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy? Chẳng lẽ người học văn đều là thế…” Lâm Vu Chu không biết phải dùng từ gì để hình dung.

“Tùy hứng.” Trong lời nói lạnh băng của Lâm Vu Hồng có vẻ không vui rõ ràng.

Lâm Vu Chu nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Hình như cậu ấy thuộc chòm sao song ngư.”

Lâm Vu Hồng liếc đôi mắt lạnh lùng qua, thế thì sao? Thuộc chòm sao song ngư thì có thể tùy hứng sao? Người kia coi họ là thứ gì? Ôn dịch tránh còn không kịp?

Lâm Vu Chu cũng không giải thich rõ ràng được, chỉ nói: “Em từng tiếp xúc với không ít nghệ sĩ thuộc chòm sao song ngư, có khá nhiều chỗ giống cậu ấy. Cậu ấy là điển hình cho đàn ông thuộc chòm song ngư.”

Lâm Vu Hồng còn đang muốn nói tiếp, cửa phòng bệnh mở, một người vội vàng kêu to: “Anh họ! Ông ngoại tỉnh rồi!” Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu dừng lại, lập tức dập thuốc lá rồi bước đi.

Lâm Chính Huy đột nhiên tỉnh lại, nhưng việc ông tỉnh lại khiến trái tim người khác trùng xuống. Trong tiếng khóc của Lâm Vô Ý mang theo nỗi sợ hãi và bất an. Sau khi Lâm Vu Chu và Lâm Vu Hồng đi vào, Lâm Chính Huy cố gắng nâng tay phải lên, muốn lấy ống thở trên mũi xuống.

“Ba!”

Lâm Vô Ý cầm tay ba, Lâm Vu Chi đứng phía sau cậu ôm ngang thắt lưng kéo cậu ra. Lâm Vu Hồng gỡ ống thở xuống cho ông nội, Thẩm Tiếu Vi đã gọi bác sĩ trực ban, hơn nữa còn gọi điện thoại cho mẹ. Bộ dáng Lâm Chính Huy lúc này rất giống như hồi quang phản chiếu.

“Ba! Ba!” Lâm Vô Ý muốn gỡ tay Lâm Vu Chi ra, lại thấy ba lắc đầu với cậu, rồi mới nhìn về phía ba cháu nội và cháu ngoại. Lâm Chính Huy run rẩy vươn ngón tay khô gầy của mình, chỉ vào Lâm Vu Chi.

“Ông nội có lời muốn nói.”

Nói với Lâm Vô Ý một câu, Lâm Vu Chi buông cậu ra, đi đến cạnh giường bệnh. Bác sĩ trực ban nhìn tình huống của Lâm Chính Huy, lắc đầu, nói nhỏ một câu: “Nghe xem Lâm lão tiên sinh muốn dặn dò chuyện gì đi.”

Lâm Vô Ý lập tức như bước vào mộng. Lâm Vu Hồng cố gắng ôm lấy bờ vai cậu, đưa cậu đế giường bệnh. Tai Lâm Vô Ý toàn những tiếng ong ong, thân thể run rẩy. Lâm Chính Huy nắm lấy bàn tay Lâm Vu Chi vươn ra, hai mắt từ từ chuyển sang người Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Hồng lập tức dùng bàn tay còn lại của mình cầm tay ông nội. Lâm Chính Huy lại nhìn sang Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, hai người cũng không dám chần chừ, đều cầm tay ông nội/ ông ngoại.

Cuối cùng, Lâm Chính Huy nhìn cậu con trai đang khóc, cố gắng hé miệng, giọng nói suy yếu mà khàn khàn: “Các con… đều là, những đứa trẻ ngoan…”

“Ông nội/ Ông ngoại…”

“Hu… Ba… Ba….”

Bàn tay Lâm Vu Hồng đang ôm Lâm Vô Ý tăng thêm sức.

“Các con phải… chăm sóc tốt, cho ba mẹ, các con…”

“Ông nội/ Ông ngoại, chúng con sẽ làm vậy.”

Thẩm Tiếu Vi rơi lệ, khóe mắt Lâm Vu Chu có ánh nước, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều cố nén bi thương.

“Ba… Ba… Ba…”

“Lâm Thị… sẽ, giao cho, các con…” Sau cùng, tầm mắt Lâm Chính Huy trở lại trên người con trai, ông cố gắng nắm chặt tay bốn người cháu, cả bốn người đều nắm chặt lại. Lâm Chính Huy nói ra chuyện mà ông lo lắng nhất: “Chăm sóc tốt… cho Vô Ý…”

“Ông nội/ Ông ngoại, ông yên tâm, chúng con sẽ làm vậy.”

Ngay cả Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng có ánh lệ nơi khóe mắt.

“Ba… Ba đừng đi, đừng đi mà… Con nghe lời, sau này chuyện gì con cũng nghe ba… Ba… Ba đừng đi… Đừng đi…” Lâm Vô Ý ôm người ba, cầu xin.

“Tiểu… tinh nghịch…” Lâm Chính Huy gọi con trai bằng cách xưng hô trước đây chưa từng gọi trước mặt người nhà, ông rút tay khỏi bốn người cháu, bất ổn mà đặt lên đầu con trai nhỏ. “Ba… không ở cùng… con được…”

“Không! Không… Ba, đừng bỏ con lại… Con không muốn ba đi, không muốn ba đi…”

“Tiểu… tinh nghịch…”

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy mạnh ra, những người khác của Lâm gia đều nhanh chóng đến đây.

“Ba!”

“Chính Huy!”

“Ông nội/ Ông ngoại!”

Một vài người chạy nhanh đến bên giường. Lâm Chính Huy lần lượt nhìn từng người thân của mình. Khi thấy một người phụ nữ trẻ hơn ông rất nhiều, trong mắt ông là niềm vui sướng khi thấy đối phương.

“Chính Huy… Chính Huy…!”

Giang Y Viện cầm tay ông, cũng khóc thương tâm giống con trai. Lâm Chính Huy nở nụ cười không còn chút tiếc nuối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.