Chương 195: Hành vi biến thái của Phó Thắng Nam (7)
Tôi nhíu mày, cúi đầu kéo cô ấy lên. Nhưng cô
ấy không đứng dậy mà tiếp tục khóc nói: “Giám
đốc, bây giờ chỉ mình cô mới cứu được tôi. Lâm
Đình là một con ác quỷ, trước kia để có thể đứng
vững chân trong An Cường, anh ta đã xui khiến tôi
làm chuyện xấu. Sau này đi theo anh ta tôi mới
biết anh ta thô bạo đáng sợ cỡ nào, hở chút là
đánh tôi, mắng tôi, đôi khi còn đuổi tôi ra khỏi nhà
lúc nửa đêm. Tôi không chịu được nữa! Tôi không
có người nhà hay bạn bè, chỉ có mình cô thôi, chỉ
cô mới giúp được tôi!”
Trong lúc nhất thời, tôi không biết phải làm
sao bây giờ. Thế là tôi bèn nói: “Nếu cô không
hạnh phúc thì có thể ly hôn với anh ta mà. Chẳng
phải anh ta đang bị nhốt trong tù sao? Cô ly hôn
rồi tìm công việc mới, yên ổn mà sống là được. Cô
muốn tôi giúp cô chuyện gì?”
Cô ấy vẫn lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm
lem: “Vô ích thôi. Ngay từ lần đầu anh ta đánh
đập tôi, tôi đã gọi công an, công an cũng tạm
giam anh ta rồi, nhưng chưa được mấy ngày sau
anh ta sẽ lại ra tù, sau đó tra tấn tôi còn ác liệt
hơn, tôi không có cách nào khác. Tôi muốn ly hôn,
nhưng anh ta không đồng ý, cứ thế dây dưa với
tôi. Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ! Van
xin cô hãy giúp tôi với!”
“Cô muốn tôi giúp thế nào?” Trong lúc nhất
thời, tôi không biết nên nói gì đây. Chuyện này là
chuyện nhà của cô ấy, tôi có thể giúp được gì?
Hơn nữa chỉ có mình cô ấy mới có thể giúp bản
thân mình.
Cô ấy ngửa đầu lên, đôi mắt sưng tấy nhìn tôi:
“Chỗ dựa của Lâm Đình là tổng giám đốc công ty
An Cường, còn có cả nhà họ Lâm. Nếu những kẻ
đó không giúp anh ta thì anh ta sẽ bị cảnh sát
nhốt vào tù từ ba đến năm năm. Vợ chồng ly thân
ba năm thì tôi và anh ta sẽ tự động hủy bỏ quan
hệ hôn nhân, tôi sẽ được tự do. Giám đốc, tổng
giám đốc Phó yêu cô đến thế, chỉ cần cô nói một
câu thì anh ta nhất định sẽ giúp cô”
Tôi nhíu mày, cạn lời nhìn Hoàng Nhược Vi.
Phó Thắng Nam yêu tôi hồi nào? Tôi đang định
lên tiếng giải thích thì bị người khác ngắt lời.
“Cô ấy không thể giúp cô” Không biết từ khi
nào, Cố Diệc Hàn cũng đã ra ngoài. Anh ta chậm
rãi đi về phía tôi và Hoàng Nhược Vị, nói với cô ấy:
“Bây giờ cô ấy còn khó bảo vệ bản thân nữa là,
thế nên cô ấy không thể giúp cô được đâu.
Chuyện hôm nay là do cô ấy quá xúc động, hoàn
toàn không nghĩ tới hậu quả thì đã ra tay. Chắc
hẳn cô cũng biết rõ nếu cô ấy giúp cô thì một kẻ
cực đoan như chồng cô sẽ trả thù cô ấy như thế
nào sau khi anh ta ra tù, đúng không?”
Nói xong, Cố Diệc Hàn lập tức kéo tôi đi. Tôi
ngẩn người, quay đầu lại thấy Hoàng Nhược Vi
còn quỳ trên mặt đất gào khóc thảm thiết, không
khỏi mủi lòng.
Đọc Full tại truyen.one
“Thực ra, có lẽ cô ấy thật sự cần sự giúp đỡ
Trông anh ta có vẻ rất kích động, giọng nói
vừa trâm thấp vừa gấp gáp, mùi rượu xộc vào mũi
tôi, đôi mắt đỏ ngầu, có lẽ là đã say rồi.
“Cố Diệc Hàn, anh uống say rồi phải không?”
Tôi lên tiếng rồi vươn tay định đỡ anh, nhưng bị
anh hất tay ra.
Anh giữ chặt vai tôi, nhìn chằm chằm tôi nói:
“Có phải em cũng đồng tình với anh không? Phó
Bảo Hân làm kẻ đến sau chen chân vào hôn chân
của ba mẹ anh, đuổi mẹ anh ra khỏi cuộc sống
của anh, thế mà anh vẫn phải thờ ơ nhìn bà ta
cười cười nói nói với ba anh, chịu đựng sự ghẻ
lạnh của ba anh… Có phải em rất đồng tình với
anh không?”
Tôi nhíu mày, xem ra anh ta đã say thật rồi.
Tôi thở dài, đỡ anh ta đứng dậy: “Anh không
cần lòng đồng tình của tôi. Cố Diệc Hàn, anh say
rồi, để tôi đưa anh về”
Tôi chào hỏi với những người trong phòng
riêng, làm lơ ánh mắt của mọi người mà đỡ Cố
Diệc Hàn xuống lầu.
Có lẽ anh cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Trước cửa nhà hàng, anh ngồi bệt xuống bậc
thang, bướng bỉnh như một đứa trẻ không chịu rời đi.
Tôi bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Cố Diệc Hàn, để tôi
đưa anh về nhà”
“Anh không có nhài”
“Thì về khách sạn”
Anh ta mím môi nhìn tôi: “Em phải đi cùng
anh!”
Tôi: “….
“Tôi sẽ đưa anh qua đó.”
Cố Diệc Hàn say rượu thật khó chơi.
“Vậy thì tôi. Anh muốn ngồi ở đây một đêm”
Nửa tỉnh nửa say mà còn rất bướng bỉnh.
Trong lúc nhất thời, tôi nín thở, nhìn anh ta
một lát rồi nói: “Được, thế thì anh ngồi ở đây một
chút nào. Thế nên tôi cứ thế đứng ven đường dây
dưa với anh ta, đứng nhìn từ xa trông như một
cặp tình nhân đang thân thiết với nhau.
Thấy anh ta ôm mình, ra sức dụi mặt lên
người mình, tôi tức giận kêu lên: “Cố Diệc Hàn, anh…”
Tôi còn chưa dứt lời thì Cố Diệc Hàn bỗng bị
ai đó đẩy ra thật mạnh, sau đó tôi nghe thấy tiếng
kêu rên của Cố Diệc Hàn. Đến khi tôi hoàn hồn lại,
Phó Thắng Nam và Cố Diệc Hàn đã nhào vào
đánh nhau. Nói đúng hơn là Phó Thắng Nam
đánh Cố Diệc Hàn. Phó Thắng Nam ra tay không
nể tình, mặt Cố Diệc Hàn đã tím tái. Có lẽ là vì
uống rượu nên anh ta không chống cự mà cứ
mặc cho Phó Thắng Nam đánh mình.
Tôi sợ cứ đánh tiếp sẽ xảy ra tai nạn nên vội
kéo góc áo Phó Thắng Nam, kêu lên: “Phó Thắng
Nam, anh mà đánh tiếp thì anh ấy sẽ chết mất”
Sắc mặt Phó Thắng Nam rất khó coi, đôi mắt
đen láy như phủ đầy băng giá: “Em đau lòng anh
vẻ bình tĩnh nói: “Phó Thắng Nam, anh không
nhận thấy anh ấy đang cố tình chọc giận anh
sao? Anh muốn đánh chết anh ấy rồi ngồi tù hả?”
Phó Thắng Nam mím môi, thở hổn hển: “Tên
khốn này đáng ăn đòn”
Tôi bóp trán, không đỡ người nằm trên mặt
đất dậy. Thấy Vương Thông nghe thấy động tĩnh
ra ngoài, tôi nói: “Tổng giám đốc Vương, làm phiền
ngài đưa tổng giám đốc Cố về khách sạn hộ tôi.
Có lẽ anh ấy bị thương nên nhờ ngài dẫn anh ấy
đến bệnh viện khám một chút. Làm phiền ngài”
Vương Thông nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh
lẽo của Phó Thắng Nam, nhếch môi cười rồi gật
đầu với tôi, sau đó kêu người đỡ Cố Diệc Hàn
đứng dậy.