Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 434



Chương 434: Yêu nhau lảm cản nhau đau (2)

Tôi mím môi, lật người, vẫn không muốn để ý đến anh.

Anh cũng không quan tâm, đứng dậy đi vào
phòng tắm, không lâu sau thì truyền ra tiếng nước
chảy.

Tôi nằm trên giường, thân thể dinh dính có
chút không thoải mái, hình như gần đây hay bị °
như vậy.

Dưới thân có chút ẩm ướt, mới đầu tôi còn
tưởng Phó Thắng Nam làm ra ngoài, bèn ngồi dậy
bật đèn đầu giường lấy giấy lau sạch đi.

Lại nhìn thấy trên ga giường trắng tinh có vết
máu, không khỏi sững người, trái tim đập mạnh
một cái.

Cửa phòng tắm mở ra, tôi vô thức muốn kéo
chăn trùm lên.

Nhưng vốn cách đó không xa, vết máu lại rõ
ràng như vậy, mắt Phó Thắng Nam lại không mù,
sao có thể không nhìn thấy.

Đôi mắt anh hơi hơi trâm xuống, bước đến
bên cạnh tôi, ánh mắt rơi trên cái chăn tôi đã trùm

lên vết máu.

Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ kéo ra xem xem,
nhưng không hề, anh chỉ lau lau tóc, đôi mắt dịu
dàng nhìn tôi nói: “Đi tắm đi!”

Tôi gật đầu, lấy khăn tắm bọc người rồi xuống
giường tắm rửa qua loa một chút, lo lắng chuyện
của Tuệ Minh, tôi lấy bộ quần áo tối qua đã rửa
sạch hong khô mặc lại.

Lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Phó Thắng Nam
đã thay quần áo xong rồi, không phải bộ hôm qua,
rõ ràng là có người đưa quần áo tới.

Thấy tôi bước ra, anh nâng mắt, đưa cái túi
màu nâu bên cạnh cho tôi nói: “Trong này có bộ
mới đấy!”

Tôi lắc đầu: “Em thay xong rồi, không
đâu” Dù sao cũng đã giặt qua rồi, tôi không muốn
phiền phức.

Tìm thấy điện thoại, tôi lập tức gọi điện cho
Trịnh Tuấn Anh, không lâu sau đã có người bắt máy.

Anh ta mở miệng: “Thẩm Xuân Hinh!” Nghe
giọng nói, cũng là một đêm không ngủ.

Tôi nén lại cảm xúc, mở miệng nói: “Chúng ta
gặp nhau một chút, dưới lầu khách sạn Victoria,
nửa tiếng sau”

“Được!” °

Cúp điện thoại, Phó Thẳng Nam nhìn tôi, đôi
mắt sâu xa, anh không nói gì, tôi bất giác mở
miệng hỏi: “Sao thế?”

“Lát nữa đi bệnh viện một chút” Anh nói, đưa
tay vén những sợi tóc loạn trên trán tôi sang một
bên.

Tôi sững người, gần như nói theo bản năng:
“Không cần đâu, đi tìm Tuệ Minh trước”

Anh nhíu mày: “Thẩm Xuân Hinh…”

“Em nói rồi, đi tìm Tuệ Minh trước.” Nói xong,
tôi lập tức đi ra khỏi cửa, nhưng cổ tay lại bị anh
nảm lấy.

Người đàn ông cau mày, rất bất lực: “Anh sẽ đi
tìm Tuệ Minh, còn em đi bệnh viện một chuyến đi,
nhé?”

Tôi nhìn anh, trong lòng không hiểu sao sinh
ra sự tức giận, tôi vung tay anh ra, gân như nói mà
không hề suy nghĩ: “Anh sẽ tìm? Không phải anh
®uôi lớn, không dành tâm huyết cùng tình yêu, ®
không phải đứa trẻ trong lòng anh, anh nhẹ nhàng
nói một câu anh sẽ tìm là xong sao? Phó Thẳng
Nam, anh cảm thấy bây giờ em có thể yên tâm
đến bệnh viện sao? Hay là anh cảm thấy, Tuệ
Minh không phải con ruột anh, anh thấy có hay
không đều không quan trọng?”

Lời này, là tức giận, là kích động.

Nói ra khỏi miệng xong tôi lập tức hối hận rồi
nhìn mắt đen của Phó Thắng Nam ẩn chứa

chút âm trầm lạnh lẽo, anh nhìn tôi, mím môi,
trong đôi mắt mang theo sự lạnh lùng: “Trong
lòng em, anh máu lạnh đến vậy sao?”

Tôi không nói, trong lòng tôi biết, những lời đó
đã làm tổn thương anh, nhưng một người cố chấp
như tôi, cho dù biết sai rồi cũng sẽ không chịu xin
lỗi. Đọc full tại truyen.one nhé

Hơi hơi cụp mắt xuống, tôi cản cản môi, cuối
cùng chỉ mở miệng nói: “Em phải đi đây”

Kiểu trả lời trốn tránh này khó tránh khỏi sẽ
®học giận anh. °

Quả nhiên, tôi còn chưa bước được một bước,
liền bị anh túm tay lại, giọng nói của người đàn
ông trầm thấp lạnh lùng: “Thẩm Xuân Hinh, có
phải anh không bằng bất cứ người nào bên cạnh
em không?”

Anh tức giận rồi.

Tôi vốn có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng
lúc này lại giống như ma xui quỷ khiến mở miệng
ấp úng, bất cứ người nào bên cạnh tôi đều

quan trọng hơn anh, tôi không thể vứt bỏ bọn họ,
Tuệ Minh cũng vậy, nhà họ Thẩm cũng thế, đến cả
nhà họ Mạc cũng vậy luôn, chỉ riêng anh là tôi có
thể buông bỏ bất cứ lúc nào, cho nên, tổng giám
đốc Phó, phiền anh bỏ tay ra, tôi phải đi tìm người
tôi không nỡ bỏ rơi rồi

Nhìn ánh mắt anh ngày một tối lại, tôi sửng
sốt giây lát, nhưng vẫn kéo bàn tay anh đang kéo
tôi ra.

Tôi quay người lại không nhìn sắc mặt anh

nữa, đi thẳng ra khỏi phòng khách sạn. `

Bước vào thang máy, khuôn mặt tôi mới giãn
ra, không nhịn được muốn đánh cái miệng mình
mấy phát, nói chuyện mà không hề nghĩ gì cả.

Những lời đó, sao tôi có thể không suy nghĩ
mà nói ra như vậy, tổn thương người biết bao!

Nhưng ván đã đóng thuyền, lời cũng đã nói ra
rồi, không thể thu lại được.

Tôi không tiếp tục nghĩ chuyện này nữa, đến

quán,c à phê bên cạnh khách sạn. I-=—

Tôi chọn ngồi bên cửa sổ, Trịnh Tuấn Anh
không mù, tự nhiên sẽ nhìn thấy.

Lúc Trịnh Tuấn Anh bước vào, bên cạnh còn
có Phó Thắng Nam, rõ ràng hai người đã gọi điện
cho nhau trước.

Nhìn hai người đàn ông ưu việt, tôi cười nhạt,
cố hết sức giữ nét mặt không dữ tợn: “Tổng giám
đốc Trịnh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh
không?”

Trịnh Tuấn Anh gần như vô thức nhìn sang
Phó Thắng Nam, ánh mắt lạnh lùng của Phó
Thẳng Nam rơi trên người tôi, mím môi, tự giác đi
sang bàn bên cạnh ngồi xuống.

Ngồi đối diện nhau, phục vụ bước lên hỏi
muốn gọi điểm tâm gì không, ánh mắt Trịnh Tuấn
Anh rơi trên ly Americano trước mặt tôi, hơi sững
sờ, gọi một cốc cà phê rồi lại gọi phục vụ thêm
một đĩa điểm tâm.

Sau đó, im lặng một lát anh ta mới nhìn tôi
nói: “Chuyện của Tuệ Minh, tôi thực xin lỗi!”

Tôi cụp mặt nhìn màu cốc cà phê tối đậm
trước mặt, nhấc tay khuấy lên một chút, rất lâu
sau mới nâng mắt nhìn anh ta, ánh mắt quyết
đoán: “Tôi không chấp nhận”

Không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.

Anh ta gật đầu, hơi mở miệng, nhưng lại
không nói gì.

“Tôi không biết anh nghĩ ra cách gì, dùng mối
quan hệ gì, nhất định phải tìm được con gái tôi,
nếu không, Trịnh Tuấn Anh, tôi đã nói rồi, không
®ó Tuệ Minh, cả đời này cả anh, thậm chí cả nhà®
họ Trịnh cũng không xong với tôi đâu”

Anh ta nhìn tôi, nhíu mày: “Thẩm Xuân Hinh,
cô biết mà, Tuệ Minh xảy ra chuyện, tôi cũng lo
lắng như cô.” Đọc full tại truyen.one nhé

Tôi cười lạnh: “Cho nên? Con bé ở với tôi bốn
năm, lúc nào tôi cũng đi theo con bé, nâng niu con
bé, chỉ sợ con bé xảy ra chút chuyện nhỏ, bây giờ
con bé mới ở cùng anh chưa đầy nửa tháng, anh
lại đột nhiên nói với tôi con bé đi lạc rồi, Trịnh
Tuấn Anh, anh nghĩ rằng anh đủ tư cách sao? Anh
có tư cách làm bố con bé sao?”

Sắc mặt Trịnh Tuấn Anh trảng bệch, phục vụ
bưng cà phê cùng điểm tâm lên.

Anh ta thở dài một hơi, đẩy điểm tâm về phía
tôi, thấp giọng nói: “Thẩm Xuân Hinh, chuyện này
là lỗi của tôi, nhưng bây giờ quan trọng nhất là đi
tìm Tuệ Minh”

Tôi mím môi, nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.

“Camera của nhà họ Trịnh cùng với camera
chụp ảnh trên đường tôi đều kiểm tra qua một
lượt rồi, nhưng vẫn chưa có bất cứ tung tích nào
liên quan đến con bé cả”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta nhìn tôi chäm
chằm, nghiêm túc nói: “Thẩm Xuân Hinh, bên
cạnh cô có kẻ thù nào không?”

Tôi cau mày, sửng sốt nhìn anh ta: “Anh cảm
thấy là có người vì ghi hận tôi nên mới đưa Tuệ
Minh đi?”

Anh ta mím môi, mở miệng nói: “Rất ít người
nhà họ Trịnh biết sự tồn tại của Tuệ Minh, kẻ địch
của nhà họ Trịnh không thể biết đến sự tồn tại
của con bé nhanh như vậy được.”

Tôi cười lạnh nhìn anh ta, không khỏi cảm
thấy nực cười: “Trịnh Tuấn Anh, tôi luôn cảm thấy
chỉ số thông minh của anh cũng không thấp lảm,
nhưng bây giờ xem ra tôi đánh giá anh hơi cao rồi
đấy, đầu tiên không nói đến việc nếu vì có quan hệ
với tôi mà Tuệ Minh mới bị đưa đi, vậy tôi ở Hoàng
An bốn năm, đối phương tại sao không ra tay mà
phải chạy tới chỗ có phòng bị nghiêm ngặt như

nhà họ Trịnh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.