Chương 515: Có được tất có mất 3
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Thắng Nam nhưng lại không biết tiếp theo anh định làm gì, vì vậy chỉ khẽ gật đầu rồi cười nói: “Xin mời anh đặt câu hỏi!” Anh hơi nheo mắt: “Như chúng ta đều biết, ngành kinh doanh chính của Tập đoàn Thuận Phát trong những năm qua là dầu mỏ và trang sức, cuộc đấu thầu lần này của Tập đoàn Phó Thiên là muốn hợp tác về mảng trí tuệ nhân tạo.
Tôi không thể phủ nhận sự hoàn hảo trong kế hoạch của công ty cô, nhưng sự hoàn hảo không có nghĩa là nó có thể áp dụng được. Công ty cô chưa có kinh nghiệm về trí tuệ nhân tạo vào thời điểm này. Nếu chúng ta hợp tác thì cô có nghĩ mọi thứ sẽ suôn sẻ không?” May mắn thay, tôi đã nghĩ về vấn đề này từ trước, cho nên tôi im lặng một lúc rồi trả lời: “Vấn đề này, chúng tôi đã thảo luận từ trước vì những thắc mắc như Tổng giám đốc Phó. Cuối cùng, chúng tôi cũng đưa ra được giải pháp. Tổng giám đốc Phó, anh có thể xem qua Anh không trực tiếp nhận lấy mà chỉ liếc Trần Văn Nghĩa đang đứng bên cạnh, anh ta vội vàng duỗi tay nhận lấy rồi nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi nghĩ rằng anh sẽ không hỏi thêm nữa sau câu trả lời lúc nấy thì anh đột nhiên nhìn tôi mà nói: “Cô Xuân Hinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây cô từng là giám đốc dự án của Tập đoàn Phó Thiên. Cô có còn nhớ nguyên nhân khiến cô rời công ty tôi hay không?” Tôi sững sờ vì không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này, không đợi tôi trả lời thì anh nhìn Mục Dĩ Thâm trên khán đài rồi đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Thâm có biết quá khứ của cô Xuân Hinh không?” Làm sao có thể biết được? Khi tôi rời khỏi tập đoàn Phó Thiên, mặc dù tôi bị người ta bôi xấu nhưng anh đã xóa sạch các tin tức đó, không có nhiều người biết được chuyện này.
Lúc này anh lại hỏi Mục Dĩ Thâm, không nghỉ ngờ gì nữa, anh muốn dùng những thứ khi đó để làm nhục tôi, khiến tôi phải xấu hổ.
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Ai cũng có quá khứ của riêng mình, tôi không biết cô ấy đã từng như thế nào, nhưng ít nhất tôi biết bây giờ cô ấy là một người rất tốt, anh có quá khứ không, Tổng giám đốc Phó?” Mục Dĩ Thâm lảng tránh.
Phó Thắng Nam cười nhẹ: “Tổng giám đốc Thâm luôn nhìn thấu đáo mọi chuyện, nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng quá khứ của một người sẽ ảnh hưởng đến tương lai của người đó. Khi chọn đối tác để hợp tác, Tập đoàn Phó Thiên cũng quan tâm về phẩm chất của người đó bên cạnh khả năng của họ.” Lời nói của anh thâm sâu vô cùng, vì vậy khiến rất nhiều người trong phòng có những nghi ngờ và suy đoán về tôi sau khi bị sa thải khỏi tập đoàn Phó Thiên.
Không thể tránh khỏi những cuộc thảo luận, thậm chí bàn về thái độ lúc này của Phó Thắng Nam, có người nói ba chúng tôi có quan hệ đặc biệt như vậy nên lần hợp tác này cũng không đơn giản.
Không ai tình nguyện đứng trên sân khấu để người ta bàn tán, huống chỉ là trường hợp này.
Copy của truyên.one Tôi nhìn Phó Thắng Nam và nói: “Nếu Tổng giám đốc Phó đặt câu hỏi về lòng trung thành và phẩm chất của tôi, tôi sẽ giao nó cho các nhân viên khác của Tập đoàn Thuận Phát để họ tiếp tục thực hiện dự án này, vì vậy Tổng giám đốc Phó không phải lo lắng” Anh khẽ cau mày, tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của tôi, anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Không, giao dự án này cho cô là được rồi Sau đó, anh nhìn Trần Văn Nghĩa rồi rời đi, việc này khiến mọi người có mặt cực kỳ kinh ngạc.
Trở lại chỗ ngồi, Mục Dĩ Thâm nói nhỏ: “Hóa ra là cãi nhau.” Tôi mím môi ném tài liệu trong tay cho anh ta: “Không nói thì sẽ không có ai xem anh là người câm đâu” Anh ta nhướng mày: “Cô tức giận làm gì vậy? Cô là người trốn tránh anh ta, cũng là người đẩy anh ta là ra. Người đàn ông tự cao như vậy dễ dàng tha thứ cho cô thì cô còn tức giận cái gì?” Tôi đột nhiên đứng lên vì không muốn nói chuyện với anh ta: “Cuộc đấu thầu kết thúc rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi về trước” Tôi biết rằng tất cả là lỗi của tôi nhưng tôi lại cố tình làm như vậy, chưa kể Phó Thắng Nam sẽ tốt hơn nếu không có tôi.
Khi tôi ra khỏi phòng đấu thầu thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy tôi cần kiếm một nơi yên tĩnh để hít thở sâu.
“Cô Xuân Hinh!” Một giọng nói vang lên sau lưng, là Trần Văn Nghĩa.
Tôi nhìn anh ta rồi gật đầu mỉm cười: “Trợ lý Trần: “Cô Xuân Hinh, Tổng giám đốc Phó đã đưa Tuệ Minh trở về biệt thự. Mọi thứ đều ổn, nhưng con bé luôn hỏi cô đã ở đâu” Anh ta nói với giọng điệu thản nhiên, giống như đang bàn chuyện gia đình với tôi vậy.
Tôi vốn nghĩ anh ta sẽ nói về Phó Thắng Nam, nhưng không ngờ anh ta lại nhắc đến Tuệ Minh.
Tôi kinh ngạc nên không khỏi thở dài, chỉ khẽ hỏi anh ta: “Tuệ Minh có khỏe không?” Anh ta gật đầu nói: “Chỉ có buổi tối hay quấn lấy Tổng giám đốc Phó để hỏi về cô mà thôi” Tôi mím môi, trong lòng hơi chua xót: “Cám ơn trợ lý Trần!” Anh ta nhàn nhạt lắc đầu: “Tôi không hiểu, cô và Tổng giám đốc Phó yêu nhau, nếu đã vậy thì tại sao cô lại đẩy anh ấy ra xa?” “Anh ấy xứng đáng có được điều tốt hơn!” Tôi nói. Copy của truyên.one
Anh ta cau mày: “Điều tốt hơn sao? Đã từ bao giờ mà chuyện tình cảm của con người đã trở thành trò chơi ghép đôi rồi?” Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Văn Nghĩa rồi thở dài một hơi: “Trợ lý Trần, có rất nhiều người nghĩ rằng chỉ cần yêu nhau thì nên ở cạnh nhau mới đúng, nhưng chưa ai nghĩ đến chuyện nên xử lý như thế nào khi trong lòng cả hai người đều có vướng mắc.
Tôi biết chính sự sắp đặt của anh ấy đã khiến tôi và cha mẹ tôi trở thành kẻ thù không đội trời chung. Hai mẹ con làm tổn thương nhau. Sau này, tôi mới rời đi cùng Tuệ Minh. Tôi chỉ sợ ở bên cạnh anh ấy thì tôi sẽ nung nấu sự trả thù. Tôi đã dùng bốn năm để quên đi mọi chuyện, rốt cuộc lại không làm được. Khi trở về thủ đô, tôi từng nghĩ có thể vì tình yêu mà buông bỏ tất cả, sau này có thể sống cùng Phó Thắng Nam.
Tôi muốn được tận hưởng cảm giác yêu thương của mẹ con Lâm Uyên, muốn được ỷ lại người khác. Khi tôi chứng kiến việc Lâm Uyên đối xử với tôi cẩn thận, còn Mạc Đình Sinh lại nhường nhịn thì tôi lại cảm thấy đau lòng. Họ vốn dĩ rất vô tư, nhưng lại phải luôn đề phòng tôi, tôi không trách bọn họ, tất cả đều là số phận rồi” Tôi cười khổ với Trần Văn Nghĩa: “Ở bên cạnh Phó Thắng Nam đồng nghĩa với việc tôi phải chịu đựng những đau khổ và những mâu thuẫn trong lòng trong suốt cuộc đời. Tôi là một người nhút nhát và sợ hãi, tôi không muốn phá vỡ giới hạn của mình” Anh ta cảm thấy mất mát mà thở dài: “Tổng giám đốc Phó đã nỗ lực hết sức rồi.” Tôi nhẹ gật đầu cười: “Tôi biết, từ trước đến nay anh ấy đều rất tốt, cho nên không lo lắng gì khi giao Tuệ Minh cho anh ấy” “Cô Xuân Hinh định để Tổng giám đốc Phó nuôi dưỡng Tuệ Minh sao?” Tôi lắc đầu: “Tôi sẽ đến đón Tuệ Minh càng sớm càng tốt, sẽ không làm phiền anh ấy lâu đâu.
Dù sao thì anh ấy cũng không có nghĩa vụ gì với Tuệ Minh” “Ai có nghĩa vụ?” Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi choáng váng.
Đó là Phó Thắng Nam, anh đứng đó với sắc mặt u ám, đôi mắt thâm thúy nhìn tôi một cách nghiêm nghị: “Mục Dĩ Thâm có nghĩa vụ chăm sóc cho con bé? Hay là em muốn tìm người đàn ông khác có thể chăm sóc cho con bé đây?” Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến tôi hơi bối rối, Trần Văn Nghĩa thấy vậy thì lập tức im lặng bỏ đi.
Anh ta để lại một mình tôi đối diện với Phó Thắng Nam, tôi chỉ biết im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Phó Thắng Nam, cảm ơn vì đã quan tâm đến Tuệ Minh” Anh nhìn tôi rồi lạnh lùng cười: “Em không cần phải nói lời cảm ơn, Xuân Hinh, đừng quên, về mặt pháp lý thì Tuệ Minh là con gái của anh. Một khi chúng ta ly hôn, anh có thể đền bù tài chính cho em, nhưng sẽ không bao giờ giao con bé cho em”