Chương 532 Đơn ly hôn .
Xử lý vết thương xong, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời tôi có chút thất thần, vội vàng né tránh ánh mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, gương mặt của tôi nhất thời nóng lên, nhịp tim hỗn loạn.
“Khu khụ!” Tôi ho khan một tiếng, cổ họng có chút ngứa: “Ừm, cảm ơn anh vì chuyện tối nay, còn chuyện anh xông vào nhà riêng của người khác em sẽ không gọi cảnh sát nữa, anh đi về đi!” “AI” Anh đột nhiên cười cười, đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm tôi, hơi híp mắt: “Thẩm Xuân Hinh, sao anh chưa từng phát hiện ra cái miệng nhỏ nhắn của em sẽ nói mấy lời ngụy biện như vậy chứ?” Anh duỗi tay ra, kẹp lấy cằm của tôi, cách tôi rất gần, hô hấp đan xen, tôi tránh về phía sau, tim đập nhanh như trống bỏi, thấp giọng nói: “Em không có ngụy biện, em chính là đang nói thật.
Phó Thắng Nam, em đã nói với anh rằng giữa chúng ta đã không có tình cảm nữa rồi, chờ sau khi hoàn thành xong dự án này, chúng ta hãy đi một chuyến về thành phố Giang Ninh nhận giấy ly hôn xong là có thể giải quyết xong chuyện của chúng ta” Nói xong tôi cũng nhìn anh nữa, xoay người nằm ở trên giường.
Anh ngồi ở bên giường cũng không có nhúc nhích gì, tôi đợi một lúc, vẫn không thấy anh di chuyển nên không khỏi cảm thấy tò mò.
Đọc full tại truyen.one nhé Quay đầu nhìn lại, tôi thấy anh đang nhìn tôi, đôi mắt đen như bóng đêm: “Bởi vì đứa nhỏ? Hay vì cha mẹ em?” Tôi sững sờ một lúc, bắt gặp nét bi thương trong mắt anh, tôi mím môi nói: “Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Mọi thứ không phải là do anh tự mình trải qua, cho nên đối với anh trong lúc đó chúng ta chỉ là mất đi một đứa trẻ mà thôi. Còn em bất quá cũng chỉ có khúc mắc với cha mẹ của em thôi, bởi vì đây không phải là những điều anh cần phải đối mặt trực tiếp, vì vậy theo quan điểm của anh, những điều này cũng không nghiêm trọng như vậy.
Anh cảm thấy em nên không quan tâm đến cái gì mà tiếp tục sống với anh, giống như tất cả mọi thứ chưa bao giờ xảy ra, Phó Thắng Nam, anh thật ích kỷ!” Anh ngây người nhìn tôi, đôi mắt thâm thúy, trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Anh không coi chuyện này như không có chuyện gì xảy ra. Em muốn tự do, muốn một cuộc sống mới thì anh có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng Thẩm Xuân Hinh, bây giờ em cần người bên cạnh chăm sóc cho mình, đợi đến khi em tìm được người có thể chăm sóc cho mình, anh sẽ ra đi, và anh cũng sẽ không xen vào hôn nhân của em, để em có thể sống cuộc sống như ý muốn” Trong lúc nhất thời tôi giật mình một cái, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, một người luôn luôn cường thế bá đạo như anh đột nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy khiến tôi có chút không kịp thích ứng.
“Được rồi, anh hãy nhớ kỹ những gì anh đã nói!” Tôi nói, trái tim tôi đau âm ỷ.
Một đêm trời mưa to, ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng, trong không khí tản ra mùi đất.
Tôi bị đồng hồ sinh học đánh thức, Phó Thắng Nam không còn ở trong phòng ngủ nữa, tôi không biết đêm qua anh đã rời đi lúc nào, có lẽ là sau khi tôi ngủ quên đi! Tôi cũng không nghĩ nhiều, xuống giường tắm rửa, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Mục Dĩ Thâm đi xuống.
Tôi không khỏi đi lên gõ cửa phòng anh ta, sau đó cánh cửa phòng anh ta tự động mở ra, chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, như thể chưa có ai ngủ. Đọc full tại truyen.one nhé
Dường như cả đêm không có động tĩnh gì, nên cả đêm hôm qua anh ta cũng không về.
Ở cùng một chỗ với Âu Dương Noãn? Hai người này có vẻ tiến triển rất nhanh, nhìn bữa sáng trên bàn, tôi có chút buồn rầu, làm nhiều như vậy nếu ăn không hết thì rất lãng phí.
Sau khi suy nghĩ, tôi đóng gói hết mấy món ăn đó lại rồi đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đậu bên cạnh, chắc là của Phó Thắng Nam rồi.
Ta trực tiếp lên xe ngồi vào ghế phó lái, nhìn Trần Văn Nghĩa nói: “Chào trợ lý đặc biệt Trần, anh ăn sáng chưa?” Anh ta đại khái có chút mờ mịt nhưng cũng không có dây dưa, ngây người mới nói: “Chào cô chủ Tôi mỉm cười, thấy Phó Thắng Nam không có trong xe, nghĩ anh chắc cũng chưa đi ra, vì vậy tôi đưa cho anh ta cơm sáng mà tôi đã chuẩn bị lúc nãy nói: “Chắc anh vẫn chưa ăn sáng, nhân lúc còn nóng mà ăn đi” Anh ta sửng sốt, Phó Thắng Nam từ bên ngoài bước lên xe, ngồi vào ghế sau, giọng nói trầm thấp vững vàng: “Tới khu biệt thự Thượng Uyển trước! “Được!” Trần Văn Nghĩa nói, nhân tiện đưa bữa sáng trong tay cho anh: “Tổng giám đốc Nam, anh chưa ăn sáng đúng không? Sáng nay cô chủ làm bữa sáng cho anh, vẫn còn nóng, anh nhân lúc còn nóng mà ăn đi!” Tôi sững sờ nhìn Trần Văn Nghĩa, anh ta không phải là thẳng nam kiên cường sao? Như thế nào…
Có lẽ lúc này Phó Thắng Nam mới phát hiện ra tôi, im lặng một lúc rồi trả lời một tiếng “ừ”, sau đó nhận lấy rồi bắt đầu ăn.
Tôi vốn định bắt xe, nhưng nghe Phó Thắng Nam nói xong, đoán chừng sẽ không đến thôn Hòa An liền nói: “Các người không đi thôn Hòa An sao? Vậy tôi xuống xe trước, gặp lại saul” Nói xong, tôi liền muốn xuống xe, Phó Thắng Nam ở ghế sau ho khan một tiếng, giọng nói có chút lớn.
Trần Văn Nghĩa vội vàng nói: “Cô chủ, một lát chúng tôi cũng sẽ đi thôn Hòa An, chỉ là bây giờ cần ghé khu biệt thự Thượng Uyển trước. Cô hãy đi cùng chúng tôi đi, bây giờ không có nhiều xe đến đó đâu, đi một chuyến qua đó cũng hơn một giờ lái xe, đi taxi cũng không tiện.” Tôi có chút không rõ, nhìn anh ta nói: “Thật sao?” Anh ta gật đầu, mở miệng nói: “Thật sự, tôi tự nhiên lừa cô làm gì, dự án thôn Hòa An này mới bắt đầu, chúng tôi tất nhiên phải đi qua đó xem một chút, anh nói xem có đúng không Tổng giám đốc Naml” Phó Thắng Nam thấp giọng ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp, tôi không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh đang tao nhã cúi đầu ăn sáng, dường như anh cũng không hề chúng tôi nói chuyện.
Nếu đã nói như vậy, tôi dứt khoát mặt dày một chút, ngồi trở lại chỗ ngồi, cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi” Trần Văn Nghĩa mỉm cười, khởi động xe.
Khu biệt thự Thượng Uyển cách đó không xa, đi khoảng mười phút là đến, bắt gặp Chu Nhiên An mặc váy trắng, tóc xoăn gợn sóng, trên tay cầm chiếc túi xách mới nhất của mùa, nhìn từ xa nhìn lại trông giống một bạch phú mỹ! Xe chậm rãi dừng ở bên cạnh cô ta, cô ta rất tự nhiên kéo cửa ghế sau, không hiểu sao lại không thể mở ra được, tôi sững sờ nhìn Trần Văn Nghĩa, có ý tốt nhắc nhở: “Trợ lý đặc biệt Trần, hình như anh không có mở cửa xe” Anh ta “a” một tiếng, sau đó cười cười nói: “Trong lúc nhất thời quên, thật ngại quá” Sau đó giơ tay mở cửa xe, anh ta đột nhiên xuống xe, sau đó Phó Thắng Nam ngồi vào ghế lái.
Tôi sững sờ một lúc nhìn Trần Văn Nghĩa ngồi ở ghế sau và Phó Thắng Nam ở ghế lái.
Khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Chu Nhiên An đột nhiên trở nên có chút biến sắc, giọng nói không có ý tốt mở miệng: “Thì ra là thư ký Thẩm cũng ở đây, không phải tổng giám đốc Mục đã cung cấp xe cho cô sao?” “Tối hôm qua trời mưa, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tốt lắm, hơn nữa đường đi thôn Hòa An cũng không tốt lắm, nên tôi không lái xe!” Tôi giải thích, theo bản năng nhìn thoáng qua Phó Thắng Nam đang lạnh lùng ngồi một bên.
Lúc này Trần Văn Nghĩa không khỏi có chút nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế sau, để ông chủ tự mình lái xe, trong lòng anh ta cũng không yên! Chu Nhiên An lại nói: “Tổng giám đốc Nam, chắc anh vẫn chưa ăn sáng nhỉ, sáng nay em làm bánh bao súp, hay là anh để trợ lý đặc biệt Trần lái xe, anh đến nếm thử một chút?” “Tôi ăn rồi!” Phó Thắng Nam mở miệng, giọng nói thản nhiên.
Trần Văn Nghĩa nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Nam vừa ăn bữa sáng cô Thẩm làm rồi!”