Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 617



Chương 617: Cầu mà không được

 

Người khác nói vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn thương, nhưng trên thế gian này, chỉ cần là vợ chồng, có thể chín bỏ làm mười cho nhau thì có thể cùng nhau đi hết cuộc đời, chỉ sợ trong lòng đều có cả trăm lần có ý nghĩ muốn giết đối phương, đặc biệt là lúc nói ra những lời làm tổn thương người khác.

Anh đang kìm chế cơn giận, không muốn cãi nhau với tôi, ngữ khí bình tĩnh vài phần rồi mới nói: “Do tôi không về ăn cơm tối cùng em nên em giận rồi?” Tôi cười nhạt, “Không đến mức ấy, chỉ một bữa cơm thôi mà, tôi chỉ là nhàn quá nên thấy vô vị, tự mình làm chơi thôi, nhân tiện luyện tập tay nghề, Cố Diệc Hàn ốm mấy hôm nay phải bồi bổ một chút” Câu này là thật, nhưng chỉ là một phương diện.

Mặt anh đột nhiên sa sầm lại, khuôn mặt anh tuấn có chút thù địch, đôi mắt đen láy nhìn tôi, đem theo sự chế nhạo không thể giấu diếm, “À, vẫn là tôi tự đa tình rồi, tôi lại quên rồi, em vẫn còn mối bận tâm đang nằm trong bệnh viện, sao tối nay nỡ quay về? Không chăm anh ta à?” Lời nói này nghe kiểu gì cũng thấy có chút chua chát, tôi bặm môi, “Ừ, anh không nói tôi cũng quên mất, nên đến bệnh viện rồi”

Ở lại biệt thự cãi nhau với anh, không bằng đến bệnh viện thăm Cố Diệc Hàn, dù sao đêm nay ở lại tôi cũng không ngủ nổi.

Cổ tay bị anh nắm chặt, anh kìm chế tức giận nói: “Thẩm Xuân Hinh, có phải em quên mình đã là vợ, là mẹ rồi? Nửa đêm đi tìm người đàn ông khác, đến đạo đức cơ bản nhất của người vợ cũng không có sao?” Tôi thử thoát khỏi anh, nhưng không có tác dụng.

Dứt khoát bình sứt chẳng cần giữ nói, “Đạo đức của người vợ? Tổng giám đốc Phó đến từ thời đại nào vậy? Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, sao vẫn mở miệng ra là đạo đức của người vợ, Tổng giám đốc Phó nuôi thiếp quen rồi liền thấy mình là hoàng đế có quyền yêu cầu người khác giữ đạo đức à?” Anh cau mày, rõ là vì câu nuôi thiếp quen rồi của tôi mà có chút không vui.

“Thẩm Xuân Hinh, Mạc Hạnh Nguyên rốt cuộc có chỗ nào đắc tội em? Làm em không thể tha cho cô ta?” “Phù!” Tôi thật sự cười rồi, nhìn anh không giấu được mỉa mai, “Lời này của Tổng giám đốc Phó là muốn tôi với cô ta chung sống hòa bình sao?”

Nói đến đây, tôi bỗng gật đầu, nói: “Cũng đúng, Tổng giám đốc Phó là đàn ông, dĩ nhiên hi vọng thê thiếp hòa thuận, anh cũng yên tâm, được, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đón cô Mạc tới, anh chiều chuộng cô ta như vậy, tôi rộng lượng một chút, nhường phòng ngủ chính cho cô ta, như thế cũng tiện hai người ân ái” Nói xong, tôi cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp hất anh ra đi lên gác, lực của đàn ông quá lớn, anh trực tiếp kéo tôi lại, dứt khoát ôm chặt eo tôi, giam tôi trong lòng, biểu cảm lạnh lùng từ trước đến giờ chưa bao giờ có.

Trong đôi mắt đen của anh toát lên sự hung ác đáng sợ, “Tôi ở chỗ em đã rẻ mạt đến mức độ này sao? Đến mức em không chút kiêng dè dâng tôi cho người khác? Em cũng chu đáo quá, đến phòng ngủ cũng có thể nhường, có phải tôi nên mang ơn em? Hay là khen em suy nghĩ chu toàn?”

Tôi hít vào một hơi lạnh, bụng dưới vốn đã hơi đau, lúc này bị anh ôm chặt, bị ngoại lực tác động vào càng đau thêm, “Những thứ này không phải là điều anh muốn sao? Anh trách tôi sống ở đây gây cản trở? Được thôi, tôi chuyển đi là xong” Phó Thắng Nam đột nhiên cười, nụ cười này của anh với bình thường chẳng có gì khác biệt, ôn hòa, ung dung, nho nhã, nhưng lời mà anh nói ra quả thực khắc nghiệt đến mức không chịu nổi.

“Vậy nên từ lúc tôi quay về đến nay, tất cả bất mãn và ăn không nói có của em đều chỉ vì câu nói cuối cùng chuyển đi đúng không? Đi một vòng lớn như vậy, chỉ vì có thể để em danh chính ngôn thuận ra đi, theo lẽ dĩ nhiên sà vào lòng Cố Diệc Hàn, đúng không? Thẩm Xuân Hinh, Phó Thắng Nam tôi rốt cuộc chỗ nào làm em thấy tôi rẻ mạt đến thế, lúc muốn thì tới, lúc không muốn liền tùy tiện tìm cớ rời đi, giấy đăng ký kết hôn đó có ý nghĩa gì đối với em? Căn bản không có trói buộc gì đúng không?”

Tôi luôn luôn nhãn nhịn, nhưng anh hết lần này đến lần khác lấy Cố Diệc Hàn ra gây sự, tôi không kiềm chế được cảm xúc, đẩy anh ra phản bác, “Cố Diệc Hàn, Cố Diệc Hàn, Cố Diệc Hàn, quay đi quay lại đều là anh ta, tôi với anh ta có quan hệ gì trong lòng tôi không rõ sao? Anh ta vì sao bị thương anh không biết sao? Tại sao không buông tha anh ta?

Cho dù tôi với anh ta thật sự có gì đó, có thể so với sự gắn bó và thân mật của anh và Mạc Hạnh Nguyên sao? Phó Thắng Nam, hôn nhân đối với tôi trang trọng mà vĩ đại, nhưng tất cả những thứ tốt đều do anh một hay hủy đi, anh hết lần này đến lần khác, truyên – one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, vì Mạc Hạnh Nguyên mà hủy đi ý nghĩa sự tồn tại của giấy đăng ký kết hôn, tôi đã tưởng thật mà si mê chờ đợi ba năm, tôi cho dù có ngu hơn nữa, dù cho có không biết tự lượng sức mình thì cũng biết dừng đúng lúc, cuộc đời của tôi chỉ có mấy chục năm thôi, tôi không quan tâm anh và Mạc Hạnh Nguyên có quan hệ gì, trách nhiệm cũng được, lo lắng cũng được, tôi cũng không tiếp tục ngốc nghếch nữa, vị trí bà Phó này, tôi không tha thiết, Mạc Hạnh Nguyên muốn tôi dâng cả hai tay tặng cô ta, nhưng xin anh về sau đừng lấy Cố Diệc Hàn, Mục Dĩ Thâm để vu khống tôi, đừng có hất nước bẩn lả lơi ong bướm lên người tôi, Cố Diệc Hàn có vợ có con gái, tôi không muốn tôi tan tành lại còn làm liên lụy đến người khác, Phó Thắng Nam làm phiền anh giữ giới hạn, đừng tùy tiện úp mũ bẩn lên đầu người khác”

Khóe môi Phó Thắng Nam bặm chặt đầy lạnh lùng và thù địch, “Em rốt cuộc nghe được những gì mà cảm thấy tình cảm của tôi dành cho em một đồng cũng không đáng?” Tôi cười lạnh, “Phiền anh đi hỏi người anh không nỡ rời Mạc Hạnh Nguyên”

Dừng một lúc, †ôi không nhịn được cười, nói: “Cũng đúng, cô ta trong lòng anh lúc nào cũng yếu đuối đáng thương, cô ta làm sao mà để anh biết, cô ta nghe điện thoại của anh, trắng trợn nói với tôi anh đang tắm, không chút kiêng dè cho tôi xem các người ân ái, những điều này cô ta sẽ không để anh biết, vì cô ta phải duy trì tất cả sự tốt đẹp của cô ta trong lòng anh, không phải sao?” Phó Thắng Nam đại khái là hết giận rồi, nhìn tôi chằm chằm, môi bặm chặt lại, nhẫn nại không nói.

Tôi thở ra một hơi, bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Phó, làm phiền anh lần sau lúc chỉ trích người khác thì hãy nghĩ kỹ xem bản thân mình đã làm những gì! Ngoài ra đừng cả ngày nói đến sự thành tâm của anh, thực sự rất nực cười, cô Mạc thích nghe, anh có thể nói cho cô ta nghe, cô ta sẽ không phụ sự thành tâm và tình yêu của anh” Rời khỏi biệt thự là nhất thời xúc động, nhưng đã đi rồi tự nhiên không có lý gì quay lại.

Tôi gọi xe đến bệnh viện, trong phòng bệnh chị Lưu chăm sóc Cố Diệc Hàn vừa mới ngủ, nhìn thấy tôi ngẩn người một lát, nhẹ giọng nói: “Cô Thẩm, muộn thế này rồi sao cô vẫn tới, mấy ngày nay cô đều không ngủ ngon, nên ở nhà nghỉ ngơi chứ!” Tôi có chút mệt mỏi cười gượng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, không ảnh hưởng gì cả!” Ánh mắt tôi dừng lại ở Cố Diệc Hàn có chút tiều tụy nằm trên giường, nói, “Anh ấy hôm nay thế nào rồi?” “Đỡ hơn rồi, nhưng dù sao cũng là trọng thương, vẫn chưa xuống được giường, đúng rồi, hôm nay điện thoại của anh Cố reo suốt, anh ấy không cho nghe máy, cũng không biết có phải người thân của anh ấy gọi tới không” Chị Lưu nói xong liền thu dọn rồi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.