Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 672



Cô ta hỏi một mạch nhiều vấn đề, làm cho đầu của tôi choáng váng.

Mở miệng nói, “Tới bên đó có việc, cô nhanh cho tôi mật mã, tôi ở bên ngoài sắp bị đông lạnh cứng” “Là sinh nhật của em, không phải hai người lại xảy ra chuyện? Lại cãi nhau?” Trong lòng của tôi đang không vui, không muốn nói nhiều lời với cô ta, lập tức cúp điện thoại, trực tiếp kêu taxi đi qua bên nhà của cô ta, trước đó từng đến, nên tôi biết địa chỉ.

Vì đã khá lâu không có người ở, trong phòng của cô ta có mùi ẩm mốc.

Dọn dẹp một chút, di động của tôi vẫn đang reo, là Phó Thắng Nam gọi tới, tôi không nhận, trực tiếp tắt máy điện thoại, khi đang có tâm sự, dù dùng mười con trâu cũng đều không thể vực dậy, tôi chính là như vậy.

Nằm ở trên giường không ngủ được, lại có một hồi chuông cửa vang lên, lúc đầu, tôi còn bị dọa nhảy dựng lên, ngay sau đó đã phản ứng lại, có thể là Phó Thắng Nam tìm tới.

Đứng dậy đi xem, xác thật là anh ấy, tôi trực tiếp không để ý tới, làm như không nghe thấy, tiếp tục quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng tôi đã xem nhẹ cơn giận của Phó Thắng Nam.

Bởi vì cửa nhà của Âu Dương Noãn bị anh hủy đi, khi thấy anh đứng ở trong phòng ngủ, tôi tức giận, trực tiếp ném cái gối nằm trong tay đầu về hướng anh, rống giận, “Biến, anh mau cút khỏi mắt em”

Anh bắt được cái gối nằm, nhìn tôi nói, “Hôm nay, anh không có sail” Tôi thiếu chút nữa đã không thể thở ra hơi, trực tiếp hộc máu, “Tự mình bỏ vợ mình ở bên ngoài rồi rời đi, này không phải anh sai? Phó Thắng Nam, vốn dĩ em cho rằng tuy anh là một người đàn ông có lòng dạ sắt thép, nhưng ít ra cũng có phong độ của thân sĩ, nhưng em thật sự đã quá xem trọng anh, quả thực anh quá độc ác khi về đến nhà”

Anh nhìn tôi, ánh mắt ngẩn người, mở miệng nói, “Anh không có ném em xuống rồi rời đi, nói năng cẩn thận, có một câu nói khi phụ nữ tức giận, mua bánh kem cho tôi ấy, ăn bánh ngọt vào, tâm trạng tôi ấy sẽ tốt hơn” Nói xong, anh còn nghiêm túc đưa ra một cái hộp cầm trong tay cho tôi, mở miệng nói, “Là tiệm em thích ăn, vị trà xanh”.

Lúc này, tôi không biết bản thân nên cười, hay nên khóc, hít vào một hơi, tôi cũng một chút đều không muốn để ý tới anh, rống giận, “Em không muốn ăn, món gì cũng đều không muốn ăn, anh đi đi, đi càng xa càng tốt!” Anh đứng yên ngay tại chỗ, mở miệng nói, “Em ở bên ngoài một mình không an toàn, đừng náo loạn, chúng ta về nhàI”

Ném cái gối nằm trong tay về hướng anh, tôi tức giận đến phát run, “Phó Thăng Nam đây là ngày đầu anh quen biết em sao? Bộ em là đứa con nít sao? Anh không biết vì sao em nổi giận sao? Em rất muốn hỏi anh, rõ ràng em có nói xin lỗi với anh, anh làm sao còn muốn dây dưa không bỏ qua cho em? Anh tới giai đoạn mãn kinh rồi à, một hai phải tìm chuyện làm? Cái gì đi mua bánh kem, em thấy anh là chuẩn bị lái xe chạy lấy người, sợ hãi em tìm anh trả thù mới nói là đi mua bánh kem, anh cảm thấy rất đáng tin sao?”

Anh nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm, vốn dĩ anh cho rằng giống như trước đây, biết giải thích tôi sẽ đạp cửa đuổi khách, nhưng anh không đi, mà cầm bánh kem trong tay đặt bên cạnh tôi, nhặt gối nằm đặt lên trên giường, nhìn tôi nói, “Anh nổi giận vì rõ ràng em biết hành động em chọc giận Đoàn Thanh Lan rất nguy hiểm, nhưng em vẫn làm như vậy, anh tức chính là em không có đặt an toàn của bản thân lên đầu, không yêu quý chính mình, còn có, anh không có tính toán rời đi, chỉ là đơn giản đi mua bánh kem cho em

Tuy rằng anh nói thật sự rõ ràng liền mạch, nhưng tôi vẫn còn đang rất giận, vẫn không nghĩ để ý tới anh, cho nên cầm cái mền che kín đầu, nhìn anh nói, “Hứ, anh đi đi!” Lúc cãi nhau, dù có giải thích rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn chưa thể nguôi giận, lý trí vẫn chưa quay lại, vẫn muốn cãi, muốn nổi giận, đây là bản tính, tôi biết như vậy là không tốt, cho nên kìm chế bản thân muốn đuổi anh đi thật nhanh.

Chính là, anh không hiểu, đây là suy nghĩ khác nhau giữa nam nữ, anh chẳng những không đi, còn mặt đày vô sỉ ở lại, nằm bên cạnh tôi nói, “Vậy buổi tối hôm nay chúng ta ở nơi này đi, cửa hỏng rồi, một hồi anh gọi người tới sửa”

Tôi thở gấp một hơi, trong lòng nghẹn khí, thấy anh bò đến bên người, không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp dùng một chân đá anh xuống giường, anh không có phòng bị, càng thêm không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên dùng sức đá như vậy, đột nhiên từ trên giường lăn xuống, không hề phòng bị đã lăn đến trên mặt đất, vì không có phòng bị, đầu đụng vào góc bàn trên tủ đầu giường.

“Chạm vàơ Một tiếng trầm vang, cùng với tiếng kêu rên của anh, làm tôi hơi sửng sốt, theo bản năng muốn đi xuống dìu anh, nhưng nhìn anh ôm đầu, không biết tình huống như thế nào? Tôi kìm chế, ngồi dậy mở miệng hỏi, “Anh không sao chứ?” Bên tai truyền đến tiếng rên đâu của anh, “Đaul” Tôi sợ bị anh gạt, mở miệng nói, Không phải em cố ý, em không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp ngã xuống, anh bò lên cho em nhìn xem thế nào?” “Đau!” Anh như cũ quỳ rạp trên mặt đất, không có hành động, chỉ mở miệng nói đau.

Tôi không để ý có bị anh gạt không, có chút lo lắng, xuống giường đi đến bên người anh, dìu anh đứng lên, thấy trên trán của anh đã xanh tím một mảng lớn, có chút đau lòng, “Làm sao đập mạnh như vậy? Thật xin lỗi, em lập tức tìm thuốc sát trùng cho anh Đỡ anh nằm ở trên giường, tôi đứng dậy đi lấy thuốc cho anh, có lẽ là bởi bị đập, anh nằm trên giường, ngoan ngoãn chờ tôi, tôi ngồi ở mép giường thoa thuốc cho anh, không lâu có người đến nói sửa cửa.

Tôi thoa thuốc cho Phó Thắng Nam xong, tiếp đón thợ sửa cửa thật tốt rồi tiễn họ đi, rồi thay đổi mật mã khóa, vẫn lấy ngày sinh nhật của Âu Dương Noãn làm mật mã.

Khi trở lại phòng ngủ, Phó Thắng Nam nằm ở trên giường, nhìn như đã ngủ rồi.

Thấy vết bầm xanh tím trên trán của anh đã tan đi rất nhiều, tôi thở dài một hơi nhẹ nhàng, tắt đèn nằm trên giường, tôi mới vừa nhắm mắt lại, cánh tay Phó Thắng Nam đã đè trên người tôi, tôi nhíu mày, mở miệng nói, “Ngoan ngoãn ngủ đi!” Anh giống như một đứa trẻ, mở miệng nói, “Ôm em mới ngủ được!” Này rõ ràng chính là đang phí lời.

Bởi vì chuyện hôm nay bị Đoàn Thanh Lan bắt cóc, hơn nữa có liên quan đến chuyện của Lan Khê thôn, tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện trước kia ngoài ý muốn của mình ở bệnh viện, nhích thân mình, dựa vào trong ngực Phó Thắng Nam, mở miệng hỏi, “Phó Thắng Nam, chuyện của em xảy ra ở bệnh viện lần đó, anh có điều tra không?”.

Việc này, anh vẫn luôn muốn nói với tôi, nhưng gần đây quá nhiều việc, quá bận rộn, anh đều sắp quên luôn việc này.

Anh ôm tôi, cằm đặt trên cổ tôi, lúc nói chuyện có hơi nóng thổi vào bên tai tôi, có chút ngứa ngáy, “Việc này có quan hệ với Mục Dĩ Thâm, Đoàn Thanh Lan và Bảo Khôn đều tham dự, thiết bị theo dõi ở bệnh viện đều bị hư, không có biện pháp lấy được bằng chứng” “Đoàn Thanh Lan?”

Tôi kinh ngạc một chút, “Tôi ấy như thế nào lại liên quan đến chuyện này?” “Ở bệnh viện, đánh thuốc mê em là thuộc hạ của Bảo Khôn, mang em đi chính là Bảo Khôn, ngay từ đầu mục đích của bọn họ là muốn tạm thời làm em biến mất vài giờ, nhưng không nghĩ tới khi giao em cho Đoàn Thanh Lan, Đoàn Thanh Lan lại đưa em đưa tới Đình Thi Gian, còn quăng em vào kho đông lạnh” Anh ôm tôi, đầu đặt trên vai tôi đang suy nghĩ, giọng điệu sợ hãi nói, “Bạn của em còn rất tàn nhẫn độc ác hơn so với trong tưởng tượng của em, về sau có thể không gặp thì không cần gặp”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.