Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 677



“Buổi sáng ăn xong, rồi ngủ luôn đến bây giờ!” Lâm Uyên nhìn Tuệ Minh trên giường rồi mở miệng.

Bà duỗi tay sờ sờ cái trán của Tuệ Minh, xác thật có hơi nóng, thở dài một chút nói, “Tuệ Minh là đứa trẻ bị sinh non, sau khi sinh ra lại chưa từng được uống sữa mẹ, nên thân thể của con bé vốn dĩ rất yếu, trước đó dẫn con bé đến Hoàng An sống, thời tiết và khí hậu bên kia đều thích hợp sống, một năm Tuệ Minh cũng không bị bệnh, có thể vì chất lượng không khí ở thủ đô; mới làm cho sức đề kháng của con bé yếu đi”

Lâm Uyên thở dài, “Mấy ngày nay, bà đang tìm biện pháp cho con bé ăn món có chút dinh dưỡng, nhưng con bé đều ăn không vô, càng ngày càng gầy, ở thủ đô thật sự không ổn, hai người nhìn xem nếu không hãy cho con bé quay về Hoàng An dưỡng bệnh, đứa trẻ ở tuổi này, quan trọng nhất vẫn là nuôi và giữ thân thể cho thật tốt.”

Tôi gật đầu, trước đó vài ngày vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, hiện tại tôi không cần đi làm ở Mục thị, trong tay cũng không có việc gì, nếu tôi một mình mang theo Tuệ Minh đi Hoàng An, có khả năng Phó Thắng Nam cũng sẽ đi chung, cứ như vậy sẽ chậm trễ công việc của anh, Mục Dĩ Thâm như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh, chỉ sợ hiện giờ chỉ chờ Phó Thắng Nam làm lỗi, sẽ nuốt luôn miếng thịt mỡ như Tập đoàn Phó An Nhiên.

“Chờ mấy ngày nữa, chuyện bên phía Phó Thắng Nam xử lý tốt, chúng ta sẽ đi Hoàng An ở lại một đoạn thời gian!” Tôi mở miệng, nhìn khuôn mặt của Tuệ Minh nhỏ gầy, không tự giác nhớ tới Thanh Nhã, con gái tôi tuổi cũng xem xem với Tuệ Minh.

Lâm Uyên “ừ’ một tiếng, mở miệng nói, “Con bảo Phó Thắng Nam cũng không cần luôn đặt thời gian vào trong công việc, hai ngươi các ngươi cũng không nhỏ, bà đã hỏi qua bác sĩ, con không phải không thể sinh, chỉ là lúc ấy bị thương nghiêm trọng, có chút tổn hại, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng khôi phục tốt hơn rất nhiều, hai con dành ra chút thời gian đi bệnh viện nhìn xem, tóm lại vẫn phải có một đứa con, hai ngày trước, bà ở bệnh viện gặp được Phó Bảo Hân, có một người đàn ông tuổi tác cũng gần với Phó Bảo Hân, đi chung với cô ấy, bà thấy bọn họ vào khoa phụ sản, hỏi một chút, nghe người và nói Phó Bảo Hân còn có thể sinh, bà nghĩ cô ấy muốn có một đứa con”

Tôi sửng sốt một chút, mấy năm nay, Phó Bảo Hân vẫn luôn ở thủ đô, mấy năm nay vì có liên quan đến mâu thuẫn, tôi tìm một căn phòng tự bản thân trồng hoa nuôi có ở vùng ngoại thành, vốn dĩ tôi cho rằng mình bình tâm tĩnh khí trồng hoa có như vậy, sẽ sống cả đời như vậy, thật không nghĩ tới bản thân sẽ lại gặp được người thích hợp, còn nghĩ muốn có đứa bé.

Trầm mặc một hồi, tôi cười cười nói, “Cũng tốt, bà ấy ở Cố gia lăn lộn nửa đời người, hiện tại gặp được người mình thích, muốn vì người đàn ông ấy sinh con cũng tốt cho nửa đời còn lại, cũng tốt, tóm lại bà ấy cũng không cần một mình đơn độc sống tới già”

Lâm Uyên gật đầu, “Đúng vậy, còn con, mới có tí tuổi, đã sợ hãi cô đơn, con và Phó Thắng Nam, nhanh nhanh sinh một đứa, để sau này cái nhà này càng thêm náo nhiệt, con nhìn Mạc Thanh Mây xem, con của người ta đã sắp được sáu tháng, nếu hai con sinh, về sau đừng lo lắng chăm không được, bà sẽ chăm thay hai người, chuyện của tập đoàn bà sẽ giao cho Trần Húc Diệu, bà á, có bao nhiêu thời giạn và sức khỏe sẽ dành cho con của hai đứa.”

Tôi không khỏi bật cười, mở miệng nói, “Chuyện này, nên thuận theo tự nhiên, hơn nữa, từ nhỏ Tuệ Minh vẫn luôn đều đi theo bên bọn con, con muốn sinh thêm một đứa nữa, bà làm sao có nhiều sức khỏe chăm hai đứa nhỏ?” “Chuyện đó có gì đâu, ba con có rất nhiều thời gian, đưa cho ông ấy một đứa trẻ, kiềm chế lại tính tình khó ở của ông ấy” Lâm Uyên nói, nhưng thật ra lại bật cười rất vui.

Sợ ảnh hưởng đến Tuệ Minh đang ngủ, tay chân của họ nhẹ nhàng rời khỏi phòng Tuệ Minh.

Tôi tâm sự một hồi với Lâm Uyên, rồi rời đi đến Tập đoàn Phó An Nhiên, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm chiều cùng với Phó Thắng Nam, xe của tôi có thói quen ngừng ở dưới lầu tập đoàn, khi tiến vào sảnh chính, gặp được Giai Nghi đang đi từ dưới lầu xuống, trong tay của tôi ấy đang cầm theo một hộp cơm tình yêu màu hồng nhạt, trên mặt lại đỏ ửng, đây là đang yêu sao? Tôi… Nghi!” Tôi tiến lên phía trước chào hỏi, không nghĩ tới lại dọa chơ tôi ấy một cái, thiếu chút nữa làm rơi hộp cơm đang cầm trong tay xuống mặt đất.

“Quá… Quá!” Tôi ấy vẫn còn bị giật mình, nhìn tôi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tôi nhìn tôi ấy như vậy, cảm thấy có chút có lỗi, ngượng ngùng nói, “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, vì tôi thấy tôi nên muốn chào một tiếng” Hình như tôi ấy còn đắm chìm trong hạnh phúc, bị tôi bất ngờ mở miệng, nên tôi ấy đã bị hù dọa thành ra như vậy.

Đợi tôi ấy bình tĩnh một chút, mới nhìn tôi một chút, nét đỏ ửng trên mặt đã không còn, lúc này trở nên có chút trắng bệch, “Thực xin lỗi, tôi vừa rồi thất thần, không phát hiện cô, thực xin lỗi bà chủ!” Tôi cười cười, có hơi bất đắc dĩ, mở miệng nói, “Là tôi không chú ý, cứ như vậy kêu cô, cũng khó trách tôi sẽ bị dọa;cô đang…. yêu sao?”

Tôi ấy hơi sửng sốt, vội vàng giấu hộp cơm ở phía sau, thấp đầu nói, “Không, tôi chỉ đi lên đưa chút điểm tâm cho Nhất Nhất”

Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, hẳn là như vừa mới nói, hoặc đang trong giai đoạn yêu thầm, cho nên mới thẹn thùng nhát gan như vậy, tôi cười cười, mở miệng nói, “Thích thì phải theo đuổi mãnh liệt vô, người con gái tự tin là có sức hút nhất!” Cô ấy sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, có chút ngốc, “Bà chủ, không phải như cô nói đâu, †ôi không có…” “Tôi biết, không có việc gì!” Tôi cười nhạt, vỗ vỗ bả vai cô ấy rồi đi vào thang máy, thanh xuân con gái, cũng chỉ có bấy nhiêu.

Bản thân tuổi trẻ chỉ có một từ thật “đẹp”, vào thang máy, tôi trực tiếp ấn số tầng lầu văn phòng Phó Thắng Nam..

Mới vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thư ký của Phó Thắng Nam ôm một đống văn kiện đã đóng dấu đi ra, nhìn thấy tôi, biểu tình có-khác thường, ngẩn người nhìn tôi nói, “Bà chủ, cô đã đến!”

Tôi gật đầu, cảm thấy biểu tình của cô ta có chút quái dị, nhưng thật ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ mở miệng hỏi, “Tổng giám đốc Phó có ở bên trong không?” Thư ký gật đầu, “Vâng, ở trong!” Tôi không nghĩ nhiều, đi vào, ngày thường lúc tới đều không có gõ cửa, nên đẩy cửa đi vào, thấy Phó Thắng Nam đang trước ở bàn làm việc cài nút áo sơ mi.

Nghe được động tĩnh, đầu của anh cũng chưa ngẩng lên đã lạnh lùng mở miệng nói, “Biến!” Tôi sửng sốt một chút, phát hiện bầu không khí trong văn phòng có hơi lạnh lẽo, không khỏi mở miệng hỏi, “Ai chọc tới anh? Lại tức giận như vậy?”

Anh nghe được giọng nói, tay đang cài nút áo dừng một chút, ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy tôi, lạnh lẽo trên mặt đã bị xua đi vài phần, khóe miệng mang theo vài phân ý cười, nhìn tôi nói, “Như thế nào đột nhiên lại đến đây? Không phải nói muốn đi thăm Tuệ Minh sao?”

Tôi đi đến bên người anh, nút áo trên người anh còn chưa cài xong, thấy trên góc cổ có có chút hồng, không khỏi nhíu mày, “Làm sao vậy? Sao lại thành như vậy?”

Anh nhấp môi, mở miệng nói, “Trần Văn Nghĩa không có ở đây, thư ký kia làm việc không cẩn thận, nên bị phỏng” Tôi không vội vã cài nút áo cho anh, xoay người tìm thuốc trị bỏng trong văn phòng, thoa lên cho anh, bảo anh ngồi ở ghế trên rồi lại cởi bỏ nút áo, lộ ra mảng lớn sưng đỏ, ngực anh bị phỏng một mảng to, tôi không khỏi nhíu mày, “Sao chuyện ở Macao không giao lại cho những người khác, bảo Trần Văn Nghĩa trở về”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.