Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1000



Chương 1000

Lục Lãnh Phong buồn rầu vô cùng, nhưng chuyện anh có thể làm chỉ là im miệng và không nói gì cả, bởi vì anh ấy cần thời gian, có giải thích thêm cũng là dư thừa, chỉ thêm phần rắc rối mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Hy Nguyệt tỉnh dậy, ăn sáng xong, đi ra ngoài.

Lục Lãnh Phong đi đến: “Đi đâu?”

“Em đi đến một nơi, anh không được đi cùng.” Cô lạnh lùng ném lại một câu, dập cửa “cạch” một cái rồi đi mất.

Hoa Phi từ ban công đi vào, thờ dài một tiếng: “Anh rể, hai người vẫn chưa làm hòa sao, hai vợ chồng không phải là cãi nhau đầu giường rồi làm hòa ở cuối giường sao?”

“Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, không còn cách nào cả.” Lục Lãnh Phong nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực.

Hoa Phi đặt tay lên vai anh ấy: “Anh phải nhớ kỹ, chị của em là người ưa mềm không ưa cứng, anh phải dùng sự dịu dàng để khiến chị ấy mềm lòng.”

Khuông mặt Lục Lãnh Phong lộ ra vẻ đau khổ nhưng không dễ nhìn ra, người phụ nữ đó với Thời Thạch, nhu mì như nước, nhưng đối với anh ấy thì lại như sắt đá, không tâm không phế.

Hy Nguyệt đến viện dưỡng lão thăm bà nội của Thời Thạch.

Bà nội sống trong căn phòng VIP tốt nhất, có người chăm sóc riêng, ý tá nói là do cháu của bà ấy sắp xếp. nhưng cháu của bà ấy chỉ có một mình Thời Thạch, cô ấy đang đoán, có thể là Tần Nhân Thiên.

Sau khi cô ấy bước vào phòng, nghe có tiếng nói: “Bà nội, mật quýt có ngọt không?”

“Ngọt, ăn ngon lắm.” Bà Thời cười nói: “Thạch à, cháu phải đến thăm bà thường xuyên nhé, cháu không biết đâu, hai bác của cháu đều nói cháu chết rồi, rõ ràng là còn sống nhăn ra đây, chắc chắn là họ muốn ngôi nhà của tổ tiên chúng ta, vậy thì bà nội sẽ để lại căn nhà này cho cháu, di nguyện này của nội, cháu nhất định phải nhận lấy, nhất định không được để bà cô của cháu cướp đi mất.”

“Bà yên tâm đi, bà nội, cháu nhất định sẽ nhận lấy thật cẩn thận…”

Hy Nguyệt sững lại, lúc mở cánh cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú ở bên trong.

Cô ấy ngây người trong thoáng chốc, nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng ngay sau đó liền định thần lại, nhận thức ra đây không phải là Thời Thạch mà là Tần Nhân Thiên.

Nhưng anh ấy ở đây thăm bà nội lại khiến cô ấy bất ngờ.

“Sao anh lại ở đây?”

“Đương nhiên là thăm bà nội rồi.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra một chút ám muội.

Đầu óc của bà nội lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ, lúc này, bà vừa nhìn đã nhận ra là Hy Nguyệt đã đến.

“Hy Nguyệt, cháu đến rồi, bà và Thời Thạch vừa nhắc đến cháu xong.”

“Bà nội, cháu rảnh nên liền đến thăm bà.” Hy Nguyệt đi đến, nắm lấy tay bà.

Cô nhớ lúc nhỏ, bà thường dạy cô cắt giấy, cô rất giỏi cắt giấy, có thể cắt thành hình bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của bà Thời nhìn xuống bụng cô, mắt bỗng sáng lên: “Hy Nguyệt, có phải cháu có em bé không?”

Hy Nguyệt vô thức kéo áo khoác che lại, muốn giấu chuyện mang thai, bà Thời xua tay cười lên, miệng không khép được: “Thời Thạch, Hy Nguyệt có em bé rồi, sao cháu không nói với bà, nhà họ Thời có đời sau rồi, bà trở thành cụ nội rồi.”

Tần Nhân Thiên đưa tay ra, nắm lấy vai Hy Nguyệt: “Bà nội, cháu kết hôn với Hy Nguyệt rồi, đương nhiên là có em bé rồi, bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nhìn chắt của bà ra đời, trưởng thành.”

Hy Nguyệt hơi chóng mặt, nhưng không nói gì, chỉ cần bà vui, có giả vờ một chút cũng không sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.