Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1307



Chương 1307

Hai má Lục Sênh Hạ phồng lên, rất bất mãn nói: “Mẹ, mẹ không thể bởi vì Tư Mã Ngọc Thanh muốn giảm béo, mà can thiệp vào cuộc sống của những người khác, mẹ phải hiểu, đây là nhà con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Tư Mã Ngọc Như hơi bực, đoạt lấy kem của cô bé, ném vào trong thùng rác: “Bây giờ lập tức trở về phòng của con ngay, đừng chọc mẹ điên tiết.”

Lục Sênh Hạ nhảy dựng lên từ sô pha, hai tay chống nạnh, hung tợn nhìn chằm chằm mẹ: “Là mẹ quá đáng trước, mẹ để Tư Mã Ngọc Thanh giảm béo, dựa vào cái gì mà xen vào việc của con, lẽ nào bởi vì anh không thể ăn đồ ngọt, là người khác không thể ăn sao? Có phải mẹ muốn cho cô gái, bà, bố, anh cả, chị dâu và Kiến Quân cũng không được ăn đồ ngọt ở trong phòng khách không?”

Chân mày Tư Mã Ngọc Như nhíu chặt, trên mặt tối sầm: “Con đừng có mà đông xả tây kéo với mẹ, những người khác mẹ không quản được, nhưng không cho phép con ăn. Con là chị gái của Ngọc Thanh, chuyện của Ngọc Thanh sẽ là chuyện của con, nó giảm béo, con cũng phải phối hợp.”

Lục Sênh Hạ ầng ậc nước mắt, thấy Hy Nguyệt xuống, cô bé nhào vào trong ngực của cô, khóc lớn: “Chị dâu, mẹ khi dễ em, em nằm không cũng trúng thương, mẹ quá đáng.”

Hy Nguyệt vuốt ve đầu của cô bé, đưa ánh mắt nhìn về phía Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, Sênh Hạ cũng là một đứa bé, cô không thể yêu cầu khắt khe đối với cô bé quá.”

Tư Mã Ngọc Như nhún vai: “Tôi chỉ muốn để nó chăm sóc em trai nhiều chút mà thôi, đừng có suốt ngày chỉ biết mỗi mình.”

Lục Sênh Hạ thở hổn hển một tiếng: “Mẹ đúng là muốn con trai đến điên rồ rồi, coi con trai của người khác trở thành của mình.”

Trên mặt của Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc thì trắng: “Ngọc Thanh là huyết mạch duy nhất của nhà họ Tư Mã chúng ta, ở trong mắt mẹ, nó giống như con trai ruột, cho nên con cũng phải coi nó thành em trai ruột mà đối đãi.”

Hy Nguyệt thở dài ở trong lòng, Lục Sênh Hạ ở cái tuổi này chính là tuổi phản nghịch, mẹ nhỏ như vậy, sẽ chỉ làm cô bé càng sinh ra tâm lý phản nghịch, ghét Tư Mã Ngọc Thanh hơn.

“Mẹ nhỏ, hiện tại Sênh Hạ ở cùng Ngọc Thanh rất tốt, cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến hai đứa bé. Kỳ thực hai người có ở được với nhau hay không, không quá liên quan đến huyết thống ruột thịt, có vài người sống với em trai ruột thịt của mình không hề tốt, mà sống với em họ lại tốt.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp, gần đây Lục Vinh Hàn đối xử với cô ta hơi lãnh đạm, cũng không quan tâm chuyện của em trai, làm cho tâm tình của cô ta càng ngày càng lạnh.

Nếu cô ta có thể có con trai, nếu con trai của cô ta có thể trở thành người ưu tú nhất của nhà họ Lục, sống lưng của cô ta đã có thể ưỡn thẳng hơn bà Lục.

Gần đây, nhìn thấy Lục Sênh Hạ, cô ta đã cảm thấy rất u oán.

Vì sao cô bé kế thừa tất cả ưu điểm, mà Tư Mã Ngọc Thanh lại kế thừa tất cả khuyết điểm?

Một nhóc con dù tốt cũng không dùng được.

Con trai mới là đạo lý đúng đắn!

Một đứa con trai ưu tú mới có thể làm cho cô ta hãnh diện.

“Nó chỉ là một con bé vô dụng, chẳng có tác dụng gì.” Cô ta dắt tay Tư Mã Ngọc Thanh, rồi đi lên lầu.

Cô ta quyết định, muốn đích thân đào tạo Tư Mã Ngọc Thanh, nhất định phải để cho cậu ấy tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thành tích đứng nhất toàn trường, làm cho Lục Vinh Hàn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Cô ta mời nhiều giáo viên dạy kèm ở nhà cho Tư Mã Ngọc Thanh, dạy cậu ấy Olympic Toán học, tính nhẩm, cờ vây…

Tư Mã Ngọc Thanh muốn về nhà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.